“Không đúng, trước đây tôi nghe nói khi những cao nhân tiền bối luyện đan đều kinh thiên động địa cơ mà, nghe nói chỉ cần không kiểm soát tốt, lò đan sẽ nổ tung ngay”, ông Liễu phản bác nói.
“Ông nói thật sao?”, ông Trương nghe thấy ông Liễu nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy mơ hồ. Dù sao chuyện luyện đan là chuyện trong truyền thuyết, chứ ông ấy cũng không dám chắc.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Ha ha, đây chỉ là luyện thuốc thôi, làm gì có động tĩnh lớn được”.
Tiếng nói vừa dứt, cánh cửa ngầm đột nhiên xoay ra, một bóng người từ trong bước ra.
“Hoàng Hách, cậu ra rồi à!”, hai ông già đều vui mừng gọi thành tiếng. Nhưng một giây sau, hai ông đều bất giác đưa tay lên bịt mũi, mặt mày nhăn nhó: “Hoàng Hách, cậu rốt cuộc làm gì bên trong vậy, sao mùi thối thế!”.
“Đúng vậy, Hoàng Hách, đi ngoài cũng không thể thối như vậy được, rốt cuộc cậu đã làm gì?”, lời nói của ông Trường càng thô tục hơn.
“Ha ha”, thấy bộ dang chê bai của hai ông lão, Hoàng Hách bất giác cười lên thanh tiếng: “Hai ông ơi, mùi này chính là mùi của Cường Thân Thang đó”.
“Cái gì, là mùi của Cường Thân Thang sao?”, hai ông già trố mắt lên, vui mừng nói: “Luyện xong rồi sao!”.
Lúc này, hai ông già đều phấn chấn hẳn lên, dường như mùi thối xung quanh không hề ảnh hưởng tới hai ông ấy vậy.
“Đã hoàn thành nhiệm vụ!”, Hoàng Hách gật đầu, cười ha ha nói: “Đồ ở trong ấy”.
“Được đấy, để chúng tôi xem xem!”, hai ông lão tranh nhau chạy vào trong mật thất, một lúc đã không thấy bóng dáng đâu.
Nhìn bộ dạng nóng lòng của hai ông lão, khuôn mặt Hoàng Hách không khỏi lộ ra nụ cười kỳ quái.
Quả nhiên, một lúc sau, hai bóng người chạy ra nhanh như bay, sắc mặt bọn họ đều nín đến mức đỏ bừng, cứ thế thở hổn hển: “Hoàng Hách, cậu cố tình đúng không! Bên trong thối như vậy, suýt nữa thì tôi trúng độc rồi”.
Hoàng Hách bất lực ngửa tay ra, nói với vẻ vô tội: “Ôi hai ông ơi, sao lại trách cháu chứ, ai bảo hai ông chạy nhanh như vậy, cháu đang định nhắc nhở hai ông thì đã không thấy bóng dáng hai ông rồi. Hơn nữa, hai ông là cao thủ cấp tông sư mà, một người như cháu làm sao đuổi kịp được các ông chứ”.
“Hoàng Hách, cái thằng nhóc thối tha này, xấu xa quá đi!”, hai ông lão bị Hoàng Hách nói cho không nói được gì, đành tru tréo lên: “Mùi đó rốt cuộc là sao vậy?”.
“Đó đương nhiên là mùi của Cường Thân Thang rồi”, Hoàng Hách cười hi hi: “Hai ông có thể cảm nhận xem, ngửi mùi này xong có cảm giác gì?”.
Hai ông sững sờ, sau đó nhắm mắt lại, một lúc sau, khuôn mặt hai ông lộ ra vẻ vui mừng: “Ha ha, tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực. Hoàng Hách, đúng là có tác dụng đó”.
Hoàng Hách gật đầu, nói với vẻ công nhận: “Thuốc đắng dã tật, nên mùi thối dã tật cũng đúng mà”.
Một lúc sau, một bình thủy tinh lớn được hai ông khênh ra. Nhìn bình thủy tinh chứa đầy những cục dạng cao màu đen nâu, trong mắt hai ông lộ một vẻ thắc mắc.
“Hoàng Hách, đây chính là Cường Thân Thang sao, dùng thế nào vậy?”, ông Liễu nhìn Hoàng Hách, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Chỉ cần lấy một lượng vừa đủ một bát to, cho vào trong nước hòa tan rồi tắm là được”, Hoàng Hách nói: “Tổng cộng cháu luyện chế năm lần, mỗi lần luyện chế ra khoảng năm bát, nên tính ra bên trong có khoảng 25 bát.”
“Theo như ăn chia 3-7, cháu lấy 17 bát trong đó, còn lại thì hai ông tự xử lý là được ạ”, Hoàng Hách nói.
“Hoàng Hách, cảm ơn cậu”, hai ông đều trịnh trọng nói với Hoàng Hách. Với cách tính 3-7, Hoàng Hách hoàn toàn có thể lấy 18 bát, bọn họ cũng sẽ không nói gì.
Nhưng Hoàng Hách lại để cho hai ông lão được hời. Với mức độ quý hiếm của Cường Thân Thang, làm sao mà hai ông lão ông cảm kích cho được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!