Trên tấm da thú, những hàng chữ không ngừng hiện ra, từ ít thành nhiều, từ mờ sang đậm, từ thưa thớt trở nên dày đặc.
Hoàng Hách tập trung nhìn kỹ, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Tuy anh không hiểu những chữ này làm sao có thể ẩn được bên trên tấm da thú, nhưng đối với kỹ thuật vô cùng khéo léo này, Hoàng Hách lại vô cùng khâm phục.
Phải biết rằng cho dù là thời đại bây giờ, muốn ẩn giấu các nét chữ thì không hề dễ dàng gì, hơn nữa cũng có giới hạn về thời gian. Còn tấm da thú này đã không biết trải qua bao nhiêu niên đại rồi, nhưng người ta vẫn không thể phát hiện được bí mật trong đó, nếu không phải bản thân anh có Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách e rằng cũng không thể phát hiện ra nổi bí mật này.
Trong khi Hoàng Hách còn chưa kết kinh ngạc, thì toàn bộ chữ trên tấm da thú đã hiện ra hoàn toàn, từng dòng chữ cổ thể hiện ra trước mắt Hoàng Hách.
“Ơ, những chữ này...”.
Nhìn những kiểu chữ hiện ra trên tấm da thú, trong lòng Hoàng Hách càng ngạc nhiên hơn.
Những chữ này hoàn toàn không giống với các chữ hiện đại, thậm chí, trong tất cả các kiểu chữ được lưu truyền hàng nghìn năm lịch sử của Hoa Hạ thì Hoàng Hách cũng chưa từng thấy có kiểu chữ nào như vậy cả. Những kiểu chữ trên tấm da thú này trong mắt Hoàng Hách lại có thần hơn bất kỳ kiểu chữ nào mà anh từng gặp, như thể chỉ bản chất của vật chất vậy, khiến người ta vừa nhìn đã như hiểu được một số đạo lý.
“Những chữ này kỳ lạ thật!”, Hoàng Hách cảm thán trước kiểu chữ chưa từng gặp này, nhưng lúc này nhìn, lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Đột nhiên, tim Hoàng Hách thắt lại: “Có khi nào là vì Y Tiên Truyền Thừa không?”.
Ngay lập tức, Hoàng Hách nhắm mắt lại, ý thức chìm trong đầu anh. Một lúc sau, những hàng thông tin nổi lên trong đầu Hoàng Hách.
Y đạo, độc dược, bàng môn, tả đạo...
Những luồng thông tin không ngừng đan xen vào nhau, khiến Hoàng Hách chìm đắm trong những thông tin này. Đột nhiên, Hoàng Hách phát hiện ra một luồng thông tin đặc biệt. Sự ghi chép của luồng thông tin này không phải là kiến thức về y thuật, mà là một loại văn tự. Loại văn tự này giống hệt với những văn tự trên tấm da thú, chỉ là nhìn qua thì một cái thì có một luồng khí cổ xưa truyền đến.
Dường như những văn tự này chính là đại diện cho thời kỳ hồng hoang vậy.
“Chính là mày rồi!”, khi bị khống chế bởi ý niệm của Hoàng Hách, những luồng thông tin này ngay lập tức được Hoàng Hách dung hòa. Một lúc sau, Hoàng Hách đột nhiên ngộ ra rất nhiều, vô số văn tự như khắc vào trong ý niệm của Hoàng Hách, ăn sâu bén rễ, cứ như thể nó vốn thuộc về Hoàng Hách vậy, chỉ cần trong lòng Hoàng Hách nghĩ đến, thì vô số những văn tự này sẽ tập tức tuôn ra.
Khi Hoàng Hách hoàn toàn nắm được những văn tự này, anh cũng hiểu được nguồn gốc của nó.
Những văn tự này, thế mà lại bắt nguồn từ thời thượng cổ, khi trời đất còn sơ khai, lúc đó khắp nơi đều là thần phật, yêu ma. Những văn tự này chính là do bọn họ tạo ra.
Đối với những điều này, trong lòng Hoàng Hách cũng nửa tin nửa ngờ. Dù sao những thông tin này là do Y Tiên in dấu trong Truyền Thừa, rốt cuộc có thật hay không thì cũng không thể kiểm chứng được nữa. Hơn nữa, thời đại bây giờ, Hoàng Hách cũng chưa từng gặp thần phật yêu ma gì cả.
Nhưng Hoàng Hách rõ ràng không hề quan tâm nó là thật hay giả, đối với anh mà nói, điều anh quan tâm nhất chính là anh đã có thể hiểu được những văn tự trên tấm da thú.
Ý thức rời khỏi đầu, ánh mắt Hoàng Hách nhìn vào tấm da thú. Lúc này lại nhìn tấm da thú lần nữa, đã hoàn toàn không còn cảm giác như thầy bói xem voi nữa.
“Nhục Thân Cửu Luyện” chỉ nhìn một lần đầu tiên, lông mày Hoàng Hách đã nhíu lại. Nội dung ghi lại trên tấm da thú này hình như là một loại công pháp.