Chương 606
Dù ngắm nhìn bất kỳ lúc nào, Mộ Dung Bắc Uyên cũng có một gương mặt khiến người ta động lòng.
Nếu dung mạo của một người là một loại thuốc, Dung Bắc Uyên tuyệt đối thuộc về dược vật trầm luân đến nghiện.
Cũng chẳng trách Triệu An Linh lại canh cánh trong lòng vết thương của nàng ta như vậy.
Thấy hẳn chỉ nhìn mình không nói chuyện, Triệu Khương Lan né tránh tâm mắt.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ, ta phải làm sao, mới bù đắp được thiệt thòi của nàng”
Triệu Khương Lan bật cười: “Cái gì mà thiệt thòi hay không, chúng ta là phu thê, hai người sống chung, huynh tốt ta mới tốt, cần gì.”
“Không giống nhau”
Hän chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Khương Lan: “Không giống, cho dù ta đã từng làm rất nhiều chuyện khốn kiếp, thường chọc nàng không vui, nàng vẫn thông cảm cho ta. Sau này vì ta phí hết tâm lực, chịu đủ mọi uất ức. Nàng tốt với ta, vượt xa những gì ta làm cho nàng”
Triệu Khương Lan muốn an ủi hắn, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu.
“Nếu không phải ta, nàng hoàn toàn không cần chịu roi quất, không cần sử dụng linh lực quá độ sốt cao như vậy. Nàng biết không, khi ta nhìn thấy nàng nằm trên giường bị tra tấn đến co rút lại, ta hận bản thân không thể chết đi cho xong. Như vậy nàng có thể giải thoát, không cần vì độc tình kia mà hết lần này đến lân khác chịu uất ức, đi lấy lòng những kẻ nàng căm ghét không thôi”
Nghe hẳn nói “chết đi”, đồng tử Triệu Khương Lan chấn động.
Nàng không chút lưu tình nằm cổ áo Mộ Dung Bắc Uyên: “Huynh đang nói mấy lời khốn kiếp gì vậy! Chết cái gì mà chết, huynh chết rồi ta phải làm sao, huynh muốn ta làm quả phụ à! Ta nói cho huynh biết Mộ Dung Bắc Uyên, nếu huynh dám có suy nghĩ ngớ ngẩn muốn từ bỏ chính mình, ta sẽ đào ba thước đất mộ của huynh lên, đốt sạch bia của huynh, mỗi ngày dùng những lời ác độc nhất mắng huynh”
Mộ Dung Bắc Uyên sửng sốt nhìn nàng.
Triệu Khương Lan nghiến răng nghiến lợi: “Ta còn phải tái giá, sau đó sinh con với nam nhân khác, để hài tử gọi người khác là cha ruột, để huynh làm ma cũng không yên lòng.”
Hắn lập tức trừng mắt: “Nàng, nàng dám!”
“Sao ta lại không dám, chẳng phải huynh là người nói mấy lời không may mắn dọa người ta trước sao, sao ta lại không dám?”
Mộ Dung Bắc Uyên ngẩng đầu, chính xác hôn lên môi nàng.
Triệu Khương Lan nhất thời không đề phòng, cánh môi mềm mỏng bị hẳn hung hăng cần chặt, theo bản năng né tránh.
Nhưng phía sau ót lại bị người ta hung hăng cố định, hẳn hoàn toàn không cho nàng cơ hội để thở.
Xuyên thẳng vào, làm nụ hôn thêm sâu.
Hạ nhân bên cạnh đã sớm quay đầu tránh khỏi cảnh tượng chủ tử thân mật.
Nhưng quấn quýt như vậy ở đây, Triệu Khương Lan có chút chịu không nổi.
Đẩy cũng không đẩy được hẳn, cuối cùng chỉ có thể đỏ tai mắng hắn thô lỗ.
Mộ Dung Bắc Uyên chạm trán mình lên trán nàng, tuy hai người đã tách môi nhau, nhưng vẫn duy trì khoảng cách thân mật.