Chương 83
Nàng đưa tay đặt lên trán Đông Phương Lý xem xét, quả nhiên nóng như lửa.
Gương mặt đã hoàn toàn tái nhợt, trán còn nóng đến dọa người.
Ibuprofen đã không có tác dụng.
“Quả nhiên vết thương của hắn không đơn giản như vậy” Tim Tần Lam Nguyệt như bị nắm chặt lại: “Ngươi phải tìm tới Lâm thái y
Chỉ dựa vào nàng sợ là không giải được độc của Đông Phương Lý.
Thứ đồ kia còn đáng sợ hơn so với nàng tưởng tượng.
Đỗ Khứ cũng hơi luống cuống, hắn cũng bất chấp: “Ta đi ngay đây.”
Hắn nói xong rồi làm như muốn chạy ra ngoài.
“Quay lại đây!” Tần Lam Nguyệt quát lớn một tiếng: “Chờ bệnh tình của Đông Phương Lý ổn định lại đã, ngươi cứ hấp tấp chạy đi như vậy, không sợ ta ăn mất Vương Gia nhà các ngươi à?”
Đỗ Khứ bình tĩnh lại: “Xin lỗi, do ta sốt ruột quá.”
Tần Lam Nguyệt bất đắc dĩ, Đỗ Khứ này mới nhìn thì thấy lạnh lùng rất đáng tin cậy, ai ngờ gặp chuyện gấp lại biến thành quỷ lỗ mãng
Nàng cầm lấy Nimesulide, suy nghĩ rất nhiều.
Chiếc nhẫn ngốc nghếch kia không phải đưa dược vật lung tung cho nàng, nhất định nó đã dự đoán được tình trạng của Đông Phương Lý và phòng ngừa chu đáo.
Không đúng, không phải phòng ngừa chu đáo, mà là chiếc nhẫn của nàng trước đó đã chẩn đoán được bệnh của Đông Phương Lý.
“Đỗ Khứ, ta có mấy chuyện muốn hỏi ngươi.” Tần Lam
Nguyệt trầm giọng nói.
“Bệnh đau đầu của Đông Phương Lý có phải bảy ngày trước đã có phản ứng, hay là bảy ngày trước hắn có triệu chứng đau đầu khó chịu không?”
“Đúng vậy.” Đỗ Khứ không biết tại sao nàng đột nhiên hỏi chuyện đau đầu.
“Đúng là như vậy.” Tần Lam Nguyệt rũ mắt xuống, chiếc nhẫn không phải tiên đoán mà là đã chẩn đoán được bệnh từ rất sớm. Càng hiểu biết nhiều càng cảm thấy chiếc nhẫn này thật sự quá nguy hiểm.
“Còn một vấn đề nữa. Nàng chần chừ một hồi rồi mới hỏi: “Thận của Đông Phương Lý có tốt không?”
“Hả?” Mặt Đỗ Khứ đen sì: “Chuyện này với thận của
Vương Gia liên quan gì với nhau?”
“Nhìn qua dường như không có liên quan gì.” Tần Lam Nguyệt giơ Nimesulide lên: “Nhưng dùng thuốc này có rất nhiều cấm kỵ. Ta cần phải hiểu rõ chức năng thận của hắn.
Chức năng thận không được đầy đủ cần phải giảm bớt liều thuốc. Mặt Đô Khứ đang đen lại chuyển sang hồng, hàn liếc mắt sang một bên “Tốt, khá tốt, chắc là vậy.”
“Lúc người bắt mạch chắc đã có thể biết được rồi mà? Đã biết rõ sao còn cố hỏi làm gì?”
“Sao có thể được?” Tần Lam Nguyệt liếc mắt nhìn hắn.
Hình ảnh y học và công việc kiểm tra đo lường thận đều không thể hoàn toàn tra ra bệnh tình được, chỉ dựa vào bắt mạch sao có thể biết rõ chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!