Chương 323
Đông Phương Lý và Đông Phương Giác cũng tiến lại Trên mảnh giấy đó, nàng vẽ những đặc điểm thân thể gần. tương đồng.
Trong đó có một hàng, bốn huynh đệ bọn họ hoàn toàn giống hệt nhau.
“Ta nghĩ chuyện này có chút vô nghĩa, nhưng..” Tần Lam Nguyệt cau mày: “Trong các ngươi, chỉ có một điểm duy nhất này là bốn huynh đệ các ngươi hoàn toàn giống nhau mà thôi.”
Trên bàn chân của bốn huynh đệ bọn họ có một khớp xương khác với khớp xương của người bình thường.
Khớp xương nằm ở lòng bàn chân, nằm ngang từ ngón chân đến gót chân, có hình dáng giống như rồng nằm dưới lòng bàn chân, điều mà người bình thường không có và nó cũng nằm ngoài kiến thức sinh lý học thông thường.
“Trước đây, phụ hoàng hoặc những người khác có từng chú ý tới hiện tượng này bao giờ chưa?” Nàng hỏi. Đông Phương Lý lắc đầu.
“Các ngươi có cảm thấy khó chịu không? Khúc xương giống như long cốt đó xuất hiện ở lòng bàn chân, chắc sẽ có ảnh hưởng đúng không?” Nàng không thể giải thích.
Đông Phương Giác suy nghĩ một lúc: “Ngược lại, không có triệu chứng khó chịu nhưng mà nghe muội nói huynh lại nhớ ra một chuyện. Cách đây rất lâu, sau khi Hoàng gia gia bị ngã có nói cái gì mà long cốt muốn rời đi, đại hạn đã tới. Ngày hôm sau, lão nhân gia lập tức băng hà, lúc đó huynh cũng không hiểu được câu nói đó có ý gì khác, bây giờ nghĩ tới, có lẽ long cốt trong lời của Hoàng gia gia chính là cái khớp xương trên chân của huynh đệ ta.”
Tần Lam Nguyệt gật đầu.
Trong cơ thể con người có rất nhiều loại xương, giữa những người khác nhau, cũng có sự khác biệt rất lớn về di truyền.
Khớp xương ở lòng bàn chân của gia tộc Đông Phương có lẽ là khớp xương dị dạng di truyền cho đời sau.
“Ta có thể khẳng định lão Cửu là do phụ hoàng sinh ra. Nàng nói: “Sự tồn tại của long cốt có sức thuyết phục khá lớn. Ngay cả khi không có long cốt, ta cũng có một số tin tức.”
Nàng dừng một chút, cuộn mảnh giấy lại: “Mà thôi, có nói các ngươi cũng không hiểu. Ta tranh thủ thời gian đi tìm Lục Cận sư huynh, ông ta có thể hiểu được”
Đông Phương Lý nhìn thấy bộ dạng đầy tự tin của nàng, tảng đá lớn trong lòng xem như đã được buông xuống.
Hắn khế nhướng mày: “Lam Nguyệt, nàng đã vất vả rồi. Nhị ca, đây là cơ hội hiếm có, cũng đã lâu huynh đệ chúng ta không gặp, uống một ly được chứ?”
Tân Lam Nguyệt nghe thấy Đông Phương Lý muốn uống rượu, nàng trừng mắt nhìn hắn ngay lập tức: “Đã nói với huynh rồi mà? Huynh bị thương, không thể uống rượu, sao lại không nghe lời thế hả?”
“Chỉ uống một ly mà thôi, không chết được đâu.” Đông Phương Lý cau mày.
“Ta nói không được là không được, Nhị ca, thật xin lỗi, muội sẽ cho người đi chuẩn bị cơm, về phần rượu, trước hết chúng ta hãy tạm ghi sổ đi” Tần Lam Nguyệt thuận thế nhéo Đông Phương Lý một cái.
Đông Phương Giác nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, hắn cười tủm tỉm nói: “Không cần đâu, Phi Kính còn đang chờ huynh, huynh về đây.”
Thấy hắn định rời đi, Đông Phương Anh vội vàng chạy tới: “Nhị ca, đệ muốn ở nơi này với Thất ca.”
Nói xong, y lại làm ra vẻ tội nghiệp quay sang Đông Phương Lý nói: “Thất ca, đệ không có nhà để về, huynh có thể cho đệ sống ở đây mấy ngày được không? Đệ muốn chơi với Cửu đệ”
“Không cho phép.” Đông Phương Lý quát lớn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!