Chương 322
“Tiểu Cửu, là ta.” Tần Lam Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về y: “Còn nhớ ta không? Ta là người đưa đệ về lúc sáng”
Đông Phương Cửu đã quen với giọng nói của nàng, y chầm chậm chui ra khỏi chăn, hoảng sợ nhìn xung quanh, rất sợ ai đó sẽ tới đánh y.
“Ngoan. Tần Lam Nguyệt an ủi: “Đừng sợ, ở đây không có người xấu.
Nàng chậm rãi đến gần, thấy y không có phản ứng kịch liệt thì mới từ từ ôm lấy y.
Đông Phương Cửu không bài xích nàng, thay vào đó, y vỗ nhẹ lên vai nàng bằng bàn tay nhỏ lạnh cóng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lên khuôn mặt nàng, thể hiện sự gần gũi.
Trong lòng Tần Lam Nguyệt vui vẻ, nàng ôm chặt lấy y.
“A, tại sao có thể để Tiểu Cửu ôm nữ nhân mà đệ lại không được?” Đông Phương Anh nhìn thấy cảnh này, tức giận bất bình nói: “Thất ca, huynh thiên vị.
Sắc mặt Đông Phương Lý đen xì, trên người hắn tản ra sát khí đáng sợ.
Đông Phương Cửu cảm nhận được hơi thở trên người hắn, ngay lập tức y núp sau lưng Tần Lam Nguyệt, dùng sức kéo tay áo của nàng. * “Thất ca, huynh quá hung dữ.” Đông Phương Anh đi về phía trước giống như một đại nam nhân, y vô bộ ngực nhỏ của mình: “Tiểu Cửu ngoan, đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ đệ” Dường như Đông Phương Cửu rất thích Đông Phương Anh.
Sau khi Đông Phương Anh đến gần, y buông lỏng cảnh giác, chủ động dựa vào, trong cổ họng còn phát ra âm thanh è a.
Giống như là y đang nói điều gì đó với Đông Phương Anh.
Đông Phương Anh làm bộ làm tịch gật đầu: “A, ra là như vậy hả.
“Ngươi nghe hiểu à?” Tần Lam Nguyệt nhướng mày.
Lão Cửu vẫn luôn không hề lên tiếng, cho dù y có mở miệng nói thì cũng chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa.
Đông Phương Anh nghe hiểu được sao? “Có chứ, đệ ấy nói Thất ca thật đáng sợ.” Đông Phương Anh nói: “Đệ ấy còn nói nữ nhân người rất ấm áp, trên người còn rất thơm.
Y cười híp mắt nghiêng người tới gần: “Nữ nhân, người để ta ngửi thử xem
Tân Lam Nguyệt dùng ngón tay búng y một cái: “Đó là Cửu ca của ngươi, lớn hơn ngươi hai tuổi. Ngươi phải gọi ta là Thất tẩu, nữ nhân là cái danh xưng gì chứ?”
“Ngươi chính là nữ nhân của ta mà, chẳng phải chúng ta đã thân… Đông Phương Anh còn chưa nói dứt câu, đột nhiên y cảm giác được Đông Phương Lý ở bên cạnh đang phóng ra hơi thở âm u như cứ như Tu La, y sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lập tức sửa lời: “Thân nhân! Đúng vậy, chúng ta là thân nhân, ngươi là là Thất tẩu của ta, vĩnh viễn là Thất tẩu của ta”
Y sợ Đông Phương Lý đang đằng đẳng sát khí, thè lưỡi đi đến chỗ Đông Phương Cửu: “Ngoan, đừng sợ, ca ca bảo vệ đệ.”
“Nào, gọi ca ca đi”
“Ca ca. Đông Phương Cửu lại thốt ra những âm tiết kỳ lạ.
Đông Phương Anh rất vui vẻ, y giơ ngón tay cái với Tần Lam Nguyệt: “Ngươi xem đi, đệ ấy cũng đồng ý ta là ca ca kìa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!