Chương 244
“Lão phu cũng không phải yêu quái.” Lão tổ tông nhà họ Lục rất không vui nói: “Sao người trẻ tuổi bây giờ lại không có phép tắc thế này chứ?”
Tần Lam Nguyệt bĩu môi.
Nàng không nói gì nữa, nếu không lão đầu này cũng sẽ đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng mà thôi. Khả năng này người bình thường thì không thể có được đâu. Hoàng đế cho người mang ghế tới.
Lão đầu cũng không khách khí, ông ta vuốt vuốt râu rồi ngồi xuống.
“Hôm qua tiểu tử Lục Tu nói ngươi đã dạy hắn cách truyền máu phải không?” Ông ta hỏi.
“Vâng” Tần Lam Nguyệt trả lời.
Đêm hôm qua Lục Tu sống chết muốn hỏi nàng về chuyện liên quan đến việc truyền máu, vì cảm thấy rất phiền nên nàng chỉ nói lung tung vài câu rồi đuổi hắn đi mà thôi.
Hình như Lục Tu từng nói rằng hắn muốn mời lão tổ tông nhà họ Lục xuống núi, nếu chậm thì sẽ không còn kịp nữa.
Lúc ấy nàng không hiểu ý của hắn.
Nhưng bây giờ thì nàng đã hiểu, xuống núi có nghĩa là như thế này đây.
“Làm sao mà ngươi biết thật ra nhóm máu của mỗi người không giống nhau chứ?” Toàn thân ông ta đều tản ra loại hào quang rất khác biệt.
“Cái này.” Tần Lam Nguyệt không biết phải trả lời như thế nào.
Phổ cập về gen và định luật di truyền cho một lão đầu, cũng thật sự là quá hoang đường rồi.
“Thật ra thì nó chỉ xuất hiện trong đầu ta một cách ngẫu nhiên thôi. Nàng nói.
“Ha ha ha ha, xuất hiện một cách ngẫu nhiên! Lão phu thích ngươi rồi đấy” Lão đầu cười ha hả: “Nào, nói tiếp cho lão phu nghe xem ngươi biết những gì nào?”
Tần Lam Nguyệt cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Phương diện mà nàng đề cập tới cực kỳ rộng lớn, tuy đã xem qua hết rồi.
Nhưng quả thật nàng không thể nói hết được.
“Thôi bỏ đi, lão phu hỏi ngươi, lúc ngươi truyền máu cho nha hoàn của mình, làm sao mà ngươi có thể xác định được nhóm máu của hai người có giống nhau hay không chứ?” Ánh mắt lão đầu sáng lên: “Ngươi có kỹ xảo gì sao?”
Tân Lam Nguyệt vẫn đắn đo như trước, nàng cố nghĩ xem nên lấy cớ gì thì mới có thể khiến ông ta dễ dàng tin tưởng đây.
“Lề mề chậm chạp quá, ngươi làm ta không vui chút nào, Trọng Hoa, người đến truyền lệnh cho nàng ta đi.” Lão đầu không vui nói.
“Lam Nguyệt, ả phụ hỏi cái gì thì ngươi cứ trả lời cái đó đi, không cần phải kiêng dè đâu.” Hoàng đế dặn dò.
“Vâng” Tần Lam Nguyệt đáp lời.
Nàng đã nói thật chuyện chiếc nhẫn với hoàng đế rồi, vì vậy không cần thiết phải giấu nữa làm gì. Trái lại, giải thích một chuyện mà bọn họ không biết có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn rất nhiều. Nàng cho người dâng bút lên rồi viết xuống ba chữ a,b,o lên trên giấy.
Khi lão đầu nhìn thấy ba chữ đó, ông ta kích động vỗ đùi: “Chính là cái này”
“Ngươi giải thích đi, giải thích mau lên”
Trong lòng Tần Lam Nguyệt càng buồn bực hơn.
Nhìn biểu hiện của lão đầu này thì có vẻ là ông ta đã biết mấy chữ này rồi, nhưng ông ta lại là người có kiến thức nửa vời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!