Chương 242
“Lam Nguyệt, chiếc nhẫn mà Phật tử Thiên Linh để lại ngươi cần phải sử dụng nó cho thật tốt, nhớ giữ bí mật đấy. Hoàng đế nói.
“Nhi thần đã nhớ rồi ạ.
“Việc đệ tử của Phật tử Thiên Linh kiếp này không cần phải giấu diếm nữa, chỉ sợ sẽ có một số người không có mắt mà tìm đến cửa, vì vậy trẫm ban cho ngươi hai Tử Ngự vệ.” Hoàng đế dừng lại một chút rồi nói: “Vì Tử Ngự vệ vô cùng đặc biệt nên trẫm chỉ cho phép ngươi một tháng gọi bọn họ đến một lần thôi”
Tần Lam Nguyệt cũng không rõ vì sao lại như vậy.
Đông Phương Lý nghe thấy ba chữ ‘Tử Ngự vệ, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, hắn vội vàng ấn đầu Tần Lam Nguyệt xuống: “Nhi thần tạ phụ hoàng”
Hoàng đế lạnh lùng hừ một cái: “Tạ cái gì mà tạ, lão Thất, ngươi đừng cho rằng chút tâm tư của ngươi có thể giấu được trẫm. Nào, trả cho trẫm”
Đông Phương Lý ngẩn người.
“Ngẩn ra làm gì? Trả kim bài miễn tử lại đây cho trẫm” Hoàng đế nói: “Có Tử Ngự vệ rồi thì không cần đến kim bài miễn tử nữa đâu”
Tấn Lam Nguyệt có chút nóng nảy.
Nàng còn chưa được sờ đến kim bài miễn tử mà, tại sao lại phải thu hồi rồi? “Phụ hoàng, đồ vật đã tặng rồi thì làm sao có thể lấy lại chứ?” Nàng kiên trì nói: “Đó là phần thưởng mà thần thiếp xứng đáng có được, nó không liên quan đến chuyện hôm nay đâu ạ.
“Phụ hoàng là người miệng vàng lời ngọc mà. Giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ.
Vì Đông Phương Lý đang dùng lực véo đùi của nàng nên lúc này nàng đau đến chẳng còn cách nào nói tiếp nữa.
Hoàng đế suy nghĩ rồi vung tay nói: “Cũng được, ngươi muốn giữ lại thì giữ đi, chẳng qua là kim bài chỉ có thể sử dụng ba lần, sau ba lần sẽ hết hiệu lực, nên ngươi hãy thật quý trọng vào.”
“Giờ thì về đi”
Nói xong, ông ta cầm tay áo cất bước đi ra ngoài.
Tần Lam Nguyệt nhìn bóng lưng hoàng đế một lúc thì mới phản ứng lại.
Cuối cùng thì nàng cũng lừa được ông ta rồi.
Hoàng đế chưa từng dò hỏi một cách quá đáng, cuối cùng thì nàng cũng có được sự cho phép chính thức của người rồi.
“Đông Phương Lý, đỡ ta chút đi, ta không đứng dậy nổi nữa. Sau khi xác nhận đã an toàn thì hai chân nàng cũng xụi lơ cả rồi, nàng qua loa xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán rồi vươn tay về phía Đông Phương Lý.
Nét mặt của Đông Phương Lý có chút phức tạp. Có lẽ vừa rồi nữ nhân này thật sự không biết là có bao nhiêu nguy hiểm.
“Ngươi đấy, làm vậy mà cũng được sao?” Hắn kéo nàng một cái rồi đưa mắt liếc về phía chiếc nhẫn.
“Lấy được sự cho phép chính thức rồi thì về sau ngươi không cần phải lo lắng đề phòng nữa đâu, cũng coi như là một chuyện tốt, dù sao sớm muộn gì ta cũng phải nói thật thôi” Tần Lam Nguyệt thuận tiện dựa vào ngực của hắn hít một hơi thật sâu: “Đông Phương Lý, đa tạ ngươi.
Nếu không có Đông Phương Lý giải vây thì nàng khó lòng mà giãi bày được rồi.
Thân thể Đông Phương Lý bỗng cứng đờ, sắc mặt cũng đỏ bừng lên.
“Tránh xa ta ra một chút, phụ hoàng vẫn ở đây đấy, còn ra thể thống gì nữa!”
“Phụ hoàng đã đi rồi mà.” Tần Lam Nguyệt đợi sau khi tâm trạng ổn định lại thì mới bỏ y ra. Sắc mặt Đông Phương Lý càng phức tạp hơn.
Phụ hoàng phái Tử Ngự vệ theo bảo vệ thật ra chỉ là một phần thôi, quan trọng hơn là ông ta đang muốn theo dõi bọn họ.
Sống dưới tầm mắt của Tử Ngự vệ không phải là chuyện đáng để vui vẻ đâu.
Ở trong cung, đi sai một bước hay nói nhầm một câu thì đều có thể sẽ rơi vào vực thẳm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!