Chương 229
Hắn nghe nàng miệt mài giảng giải, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hơi kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được mấy lời kiểu này, nhưng cũng cảm thấy khá có đạo lý.
Năm đó, sau khi mẫu phi gặp chuyện không may, hắn mới còn nhỏ mà đáy lòng đã ôm đầy thù hận, dần dần chìm xuống vực sâu.
Khát máu, độc ác, bắt nạt kẻ yếu, còn học được cả thói lừa gạt và nịnh bợ.
Về sau, mẫu phi được rửa sạch oan khuất, chính bà ấy đã kéo hắn ra khỏi những tháng ngày tăm tối đó, dạy hắn trở thành một người thẳng thắn và biết cảm ân, lúc này hắn mới không lầm đường lạc lối.
Tần Lam Nguyệt nói đến đây, dưới đáy lòng Đông Phương Lý cảm thấy xúc động, bất giác trên gương mặt hắn cũng hiện lên nét dịu dàng.
Toàn bộ biểu tình của Đông Phương Lý đều rơi vào trong mắt Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn nét dịu dàng trên khuôn mặt hắn, trong lúc giật mình, ông ta ngỡ như nhìn thấy bóng dáng của Vân phi nương nương.
Nghĩ đến nữ tử nhu hòa như nước ấy, trái tim ông ta trở nên mềm nhũn, trong phút chốc màu đen thẳm trầm buồn trong mắt ông ta tan biến, thay vào đó là một mảnh trong veo.
Dường như chỉ trong thoáng chốc, mây đen sương khỏi đều biến mất.
Bầu không khí trong đại điện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Phụ hoàng.” Tần Lam Nguyệt nhận ra khí tức đáng sợ trên người Hoàng đế đã biến mất, mọi chuyện vẫn còn đang trong tầm kiểm soát. Nàng không dám dây dưa quá nhiều, bèn cung kính hành lễ: “Nhi thần tin rằng người đã nhìn rõ căn nguyên sự tình.”
“Trước đó, bởi vì Công chúa Mục Dã không những trừng phạt mà còn mang nha hoàn của nhi thần đi, nhi thần không rõ bọn họ sống chết thế nào, vì quá nôn nóng cho nên nhi thần mới nổi lên mâu thuẫn với người của Mục Dã.”
“Đi đến kết cục thế này cũng không phải điều nhi thần muốn, nhi thần không cãi lại bất cứ điều gì, đánh người chính là đánh người, giết người chính là giết người, nhi thần thừa nhận tất cả.”
“Nhưng mà nhi thần đánh người hay giết người đều có lý do chính đáng, tất cả là vì tự vệ, không phải vô duyên vô cớ ra tay bừa bãi.”
“Trời sinh tính cách của nhi thần khí khái thẳng thắn, không có cách nào im hơi lặng tiếng, nhi thần không cầu gì khác, chỉ hy vọng phụ hoàng xử lý công bằng chuyện này, xin phụ hoàng trách phạt.”
Sau khi Hoàng hậu nương nương bị Tần Lam Nguyệt oán giận, sợ bị cắn trả lần nữa nên chỉ dám ngồi một bên lắng nghe.
Bấy giờ nghe nàng nói như thế, bà ta biết thời cơ trả thù đến rồi, bèn góp lời: “Hoàng thượng, Tần Lam Nguyệt đáng bị phạt. Thần thiếp không biết nàng ta với Công chúa Mục Dã có mâu thuẫn ra sao, thiếp không có ý kiến gì về chuyện đó, nhưng nàng ta không chỉ đánh người, giết người, mà suýt chút nữa còn giết chết chất nữ của thiếp là Tô Điểm Tình.”
“Tình Nhi và nàng ta không thù không oán, thần thiếp thực sự không thể hiểu được lý do tại sao nàng ta ra tay độc ác như vậy!” Hoàng hậu nghẹn ngào: “Tự dưng Tình Nhi lại bị liên lụy, thật là đáng thương”
“Người đâu, mang Tình công chúa lên đây.” Mấy tên thái giám khiêng Tô Điểm Tình đang hôn mê bất tỉnh đi vào.
Tô Điểm Tình nằm trên một chiếc giường đơn sơ.
So với Mục Dã bị ngứa đến mức cào nát cả người, Tô
Điểm Tình còn thê thảm hơn.