Chương 211
Không, một cơ thể bị quá tải một cách nghiêm trọng không thể chống đỡ được nữa.
“Nàng ấy sẽ thế nào?”Đông Phương Lý hỏi.
“Thực ra là vấn đề của Vương phi không lớn, chính là mệt mỏi, cần phải được nghỉ ngơi, ngủ một giấc chắc là sẽ tốt hơn” Lục Tu nói: “Vương phi vẫn đang sốt, chắc là cần phải bổ sung thêm vài lần nước, vẫn là nên gọi một nha hoàn đến hầu hạ, chăm sóc cho nương nương.”
“Ta biết rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Đông Phương Lý kéo rèm giường lên, cố định nó vào góc giường: “Đúng rồi, tình hình của lão tổ tông nhà người bên kia như thế nào rồi?”
“Lão tổ tông rất kích động” Lục Tu có chút cảm khái: “Lão nhân gia chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy, ông ấy rất muốn gặp Vương phi “Vậy thì tốt” Đông Phương Lý đặt cái ấm lên lò sưởi để làm ấm: “Có lão tổ tông Lục gia ra mặt, chắc là sẽ không có vấn đề gì.”
“Ta đã gặp Lâm Phi Kính ở Trầm Hương Lâu. Hắn đã bị Tần Lam Nguyệt gọi là lang băm mấy lần, sợ rằng sẽ tức giận mà rời khỏi Đằng vương phủ, nếu ngươi có thời gian thì đi thuyết phục hẳn đi.”
“Sư huynh đã xung đột với Vương Phi rồi sao?” Lục Tu có chút đau đầu.
Y thuật của sư huynh cao siêu, tính tình lại nhạt nhẽo, thích ngao du sơn thủy, không thích quyền lực quý tộc. Y đã phải tốn rất nhiều công sức mới đưa được hắn ta vào Đằng vương phủ.
Mới qua ba ngày đã bị chọc tức mà bỏ đi rồi? “Tình hình hơi phức tạp” Đông Phương Lý nói: “Lần này, ta cho rằng cách nói của Tần Lam Nguyệt là đúng, có lẽ là Nhị ca không phải bị trúng độc. Dù sao cũng phải cố gắng giữ hắn ta lại.”
Lục Tu đã từng chứng kiến kỳ tích dưới bàn tay Tân Lam Nguyệt, y cũng tin tưởng vào phán đoán của nàng: “Thần sẽ cố gắng khuyên ngăn sư huynh Đông Phương Lý nhìn chằm chằm cái dây tua cờ bên giường, ánh mắt híp lại.
Bên cạnh Nhị ca không thể không có người tinh thông y thuật, Lâm Phi Kính chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Chỉ mong Lục Tu có thể khiến hắn ta ở lại.
Sau khi mọi người lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người hắn và Tần Lam Nguyệt.
Than trong lò chảy cực mạnh, nhiệt độ cũng rất cao, không khí khô hanh.
Đôi môi của Tần Lam Nguyệt bị khô đến nứt nẻ.
Dường như nàng đã gặp phải ác mộng, nhíu mày, vẻ mặt hoảng sợ, thi thoảng lại phát ra những tiếng lảm nhảm kỳ lạ.
Đông Phương Lý dựa người vào sạp Trường kỷ bên cạnh, nhìn vẻ mặt đau khổ của nàng, hắn đặt quyển sách xuống, cầm lấy một chén trà đưa cho nàng.
Hắn chỉ có thể hoạt động được một tay, rất không thuận tiện, chỉ có thể cố gắng nâng đầu nàng lên, dùng thìa đút cho nàng.
Nhưng hắn không có cách nào để cố định được đầu của nàng, việc đút nước trở nên cực kỳ khó khăn. Đông Phương Lý kiên nhẫn dùng khăn tay vắt từng giọt nước xuống.
Khi ngón tay chạm vào môi nàng, hắn đột nhiên nhớ đến cảm giác chạm vào nàng khi ở trên xe ngựa.
Hương thơm của nàng, sự ấm áp của nàng khiến cho người ta không thể ngăn được mà ghi nhớ vào trong đầu hương vị đó.
Hắn giống như bị mê hoặc, nhấp một ngụm trà rồi cẩn thận từng li từng tí một đút cho nàng.
Một ngụm rồi lại một ngụm khác.
Không biết từ bao giờ, nước trong chén đã cạn sạch.
Khi Đông Phương Lý muốn đi lấy thêm nước thì tay hắn lại chạm vào tay cầm đang nóng hầm hập của ẩm đun nước.
Cơn đau ập đến đã xua tan đi cảm giác kỳ lạ.
Mới vừa nãy, hắn đã bị ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại đút nước cho Tần Lam Nguyệt?
Còn dùng phương thức kỳ lạ khó nói kia.
Hắn chạm vào môi mình, đột nhiên nhớ ra Tần Lam Nguyệt cũng đã từng cho hắn uống thuốc bằng cách này.
Cũng coi như là công bằng.