Chương 183
“Vương Gia, cánh tay của người vẫn chưa hồi phục, không thể bể như thế, hay là để thuộc hạ làm đi. Đỗ Khứ bước đến.
Đông Phương Lý cúi đầu nhìn xuống tay mình, không biết nghĩ tới cái gì, trong phút chốc, mặt đen lại cực kỳ khó coi, hắn không nhìn Đỗ Khứ, một tay giữ chặt Tần Lam Nguyệt vác lên vai, nhanh chóng bước ra ngoài.
Đỗ Khứ cảm thấy một bên thái dương giật giật, dặn dò: “Vương Gia, cẩn thận chút, Vương Phi bị thương”
“Bich.”
Tay của Lục Tu đập xuống đầu Đỗ Khứ. Đỗ Khứ chịu đau, ôm đầu: “Lục đại nhân, người đánh ta làm gì?”
“Đỗ Khứ, ngươi cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nên có mắt nhìn một chút không phải sao?” Khuỷu tay của Lục Tu đặt trên vai của hắn: “Chẳng lẽ ngươi không biết những lúc thế này phải câm miệng hay sao?”
“Tại sao chứ?” Đỗ Khứ không hiểu “Bởi vì Vương Gia đối với Vương Phi, hình như có chút không giống trước nữa.”
Lục Tu hỏi: “Mấy ngày ta không có ở đây, giữa bọn họ xảy ra chuyện gì rồi?”
Đỗ Khứ nhíu mày nghĩ ngợi: “Cũng không có gì, chỉ là đút thuốc, thay thuốc, cãi cọ. Nói ra cũng lạ, người lạnh lùng như Vương Gia, mỗi khi nói chuyện cùng Vương Phi lại không khống chế được cảm xúc, hai người thường xuyên nói qua nói lại rồi cãi nhau. Vương Gia cũng thật là, chưa làm gì đã đen hết cả mặt mày rồi.”
“Đút thuốc?” Lục Tu như gặp phải quỷ: “Vương Gia uống thuốc không phải do người đút?”
“Đương nhiên không phải, độc của bướm Vô Hương cực kỳ lợi hại, sau khi Vương Gia bị độc phát, không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì, đều là do Vương Phi đút từng miếng từng miếng đó. Đỗ Khứ nói: “Lúc mới đầu ta cảm thấy cách này không ổn, sau đó bị Vương Phi mắng một trận, mới cảm thấy không sao nữa.”
“Vương Gia có biết không?”
“Mới đầu thì không biết, sau đó cãi nhau với Vương Phi, khiến Vương Phi nổi nóng, Vương Phi cũng nói cho người biết.” Đỗ Khứ nghĩ ngợi: “Nói ra thì, Vương Gia trong lúc tỉnh táo, không cẩn thận hôn Vương Phi một lát “Hứ, sau đó thì sao?”
“Sau đó, lúc Vương Phi dẫn độc bướm Vô Hương ra, ở bên Vương Gia cả một đêm, sau đó Vương Gia lại nhốt nàng ấy vào Noãn Các.”
Đỗ Khứ vuốt cằm: “Ta cảm thấy càng ngày càng không hiểu nổi Vương Gia! “Trước đây người từng hiểu à?” Lục Tu cười nhạo.
“ Đỗ Khử nghiêm mặt không nói gì: “Mặc kệ dù có thế nào, việc hôm nay là ta cản Vương Phi. Ta ở bên cạnh đứng nhìn thôi mà cũng sắp tức chết, có vài chuyện ta phải nhịn không thể ra tay”
Vương Phi có thể sống qua đòn sắt của Công chúa Mục Dã, còn có thể đánh cho bọn họ rằng rụng đầy đất, quả thực là kỳ tích.
Hắn nhìn thấy vừa kinh sợ lại vừa vui mừng.
Lục Tu vỗ vai hắn, híp mắt: “May mắn là người biết nghe lời, nếu như ngươi không nghe lời, việc này càng liên lụy nhiều người hơn, nếu như bị kẻ khác lợi dụng, cả Thất Vương phủ bị kéo vào, còn có thể liên lụy tới rất nhiều người vô tội.
Hắn thở dài: “Cho dù như bây giờ cũng đã thành một trận phong ba. Nếu Vương Phi cũng nghe lời như người thì tốt rồi, sẽ không phụ nỗi khổ tâm của Vương Gia!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!