Chương 867
Y chính là muốn cho người đời hiểu, không phải Lam Cửu Khanh bội bạc không lấy Tần Bảo Nhi mà thật sự là đóa kiều hoa Tần Bảo Nhi này không thích hợp với y, y không có cách nào đem tâm tư đặt ở trên người một nữ nhân, càng không có cách nào đem thời gian lãng phí ở trên cùng một nữ nhân.
Đồng thời, y cũng muốn cho Tần Bảo Nhi hiểu rõ, gả cho y nếu như không thể đứng bên cạnh y, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần chịu được sự cô đơn, Lam Cửu Khanh y tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân, mà bỏ gánh nặng trên người xuống, vì một nữ nhân quy ẩn nông thôn…
Khi Vương Cẩm Lăng và Trác Đông minh đem theo rất nhiều thị vệ đuổi tới, không còn nghe thấy tiếng đánh nhau mà toàn bộ những gì đập vào mắt họ đều là những phần còn lại của chân tay đã bị đứt khỏi thi thể.
“Khương Trần…” Vương Cẩm Lăng đã cố gắng hết sức để khống chế bản thân mình, nhưng thân thể vẫn không khỏi run lên, hắn sợ, sợ rằng Phượng Khương Trần cũng nằm trong số những người này, sợ những phần còn lại của chân tay đã bị đứt cũng có một phần là của nàng.
“Cẩm Lăng, đừng lo lắng, những người chết đều là thích khách, Phượng Khương Trần không có ở đây.”
Mặt Trác Đông Minh tái mét, cho dù là chê bai hiện trường đẫm máu nhưng khi chứng kiến tình trạng thảm hại của những thích khách này, hắn vẫn nhịn không được mà buồn nôn.
Từ khuôn mặt méo mó và ghê tởm của bọn chúng, có thể tưởng tượng ra trước khi chết bọn chúng đã phải chịu bao nhiêu dằn vặt. Nhất là thi thể tản ra mùi hăng hắc, không nhìn rõ dung mạo ra sao, khuôn mặt đó đủ để dọa những kẻ nhát gan sợ phát khóc.
“Kẻ ra tay cũng quá Tần Bảo Nhi rồi.” Giết người chỉ cần phần đầu là được, nhưng những người này lúc còn sống lại phải chịu tra tấn đến mức muốn sống không được muốn chết không xong.
Trác Đông Minh thầm nhắc nhở bản thân: phải yêu quý sinh mệnh, yêu quý Khương Trần.
Đắc tội Hoàng Thượng cũng đừng đắc tội Phượng Khương Trần, thủ đoạn của nữ nhân đó quá đáng sợ, Trác Đông Minh nhận định, toàn bộ hiện trường vụ thảm sát này đều do Phượng Khương Trần tạo thành.
“Bọn chúng đáng bị như vậy.” Vương Cẩm Lăng lại không cho rằng Phượng Khương Trần ra tay quá tàn nhẫn, đổi lại là hắn ta thì hắn ta còn tàn nhẫn hơn nàng gấp trăm lần.
“Đông Minh, tìm, phái người đi tìm tung tích của Phương Trần, cho dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm được người cho ta.” Lúc này Vương Cẩm Lăng cởi bỏ biểu hiện ôn hòa giả tạo, cả người giống như một thanh bảo kiếm vừa mới rút ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, uy nghiêm ác liệt.
Phượng Khương Trần không ở đây,có thể chứng minh nàng chưa chết nhưng không thể đảm bảo nàng vẫn an toàn, cũng có thể nàng bị người ta bắt đi…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!