Chương 853
Là đại phu, bọn họ đương nhiên phải dùng những món đồ mà bản thân hiểu rõ để tự bảo vệ mình, mà Phượng Khương Trần vốn lại am hiểu sử dụng độc, đó không phải là những loại độc giống như thạch tín mà chính là những chất hóa học có độc tố mạnh hơn, tuy không thể chết ngay lập tức nhưng cũng không thể cứu được.
Đáng tiếc là những cây châm này quá mảnh cho nên phạm vi và lực sát thương đều có hạn chế, mặc dù Phượng Khương Trần ấn liên tiếp nhiều lần nhưng cũng chỉ châm được hai người.
Phụt…
Phụt…
Giống như tên thủ lĩnh của nhóm thích khách, có hai tên ngã ngay xuống đất khi bị trúng phải cây châm mảnh, đám thích khách đuổi giết Vương Cẩm Lăng lúc này chỉ còn năm tên, nhưng Phượng Khương Trần không có cách nào đuổi theo nữa, bởi vì chính nàng cũng đang bị bao vây ám sát.
Phượng Khương Trần chỉ có thể âm thầm mà cầu nguyện cho Vương Cẩm Lăng có thể chạy nhanh hơn một chút, như thế thì viện binh mới có thể đến sớm hơn một chút, nếu không cứ giống như Vương Cẩm Lăng bây giờ thì sẽ bị bốn tên thích khách này đuổi kịp, sau đó chỉ có thể chờ chết thôi…
“Mọi người cẩn thận, nữ nhân này có ám khí trong tay.” Một nam nhân lưng hùm vai gấu giơ đao chém vào sau lưng Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần vội vàng xoay người, nghênh đón đường đao của hắn.
“Keng…” Một tiếng, hai thanh đao va chạm vào nhau, ở trong đêm đen lóe ra ánh lửa, Phượng Khương Trần bị ép lui về phía sau liên tục, gan bàn tay đau nhức, nàng cảm thấy có chất lỏng ấm áp âm ỷ chảy ra.
Chết tiệt, tay bị thương rồi.
Phượng Khương Trần tức giận đến mức muốn mắng chửi thô tục, nàng hận nhất là việc có người tổn thương đến tay nàng, những người này nhất định phải chết, nhưng thật sự đáng phải chết chính là người đứng phía sau bọn chúng: “Chủ tử của các ngươi là ai?”
“Hừ, đi gặp Diêm Vương mà hỏi.” Thích khách miệng kín như bưng, Phượng Khương Trần cũng không ngờ rằng đối phương sẽ đáp lại như vậy.
“Vậy sao? Nhưng tiếc thật, người cần phải gặp Diêm Vương là các ngươi chứ không phải ta.” Phượng Khương Trần lại một lần nữa ấn xuống ám khí trên tay trái, vèo vèo… Vài cây châm bạc bắn ra tỏa sáng lấp lánh trong đêm đen.
“Mau, nhanh tránh ra.”
Ám khí chỉ có thể tấn công bất ngờ, nếu sử dụng lại một lần nữa sau khi đối phương đã phát hiện mánh khóe thì sẽ không còn hiệu quả, Phượng Khương Trần không khiến cho tên nào bị thương với một chiêu này, nhưng nó lại ép cho bốn tên thích khách phải lùi về phía sau mấy bước.
Trong đêm đen, Phượng Khương Trần lộ ra một nụ cười quái dị, nhưng đáng tiếc không có ai nhìn thấy: “Thật ra ám khí của ta không chỉ có thể giết người, còn có thể ép người đến con đường chết.”
Tựa như một cơn gió, “Vù” một tiếng, Phượng Khương Trần vọt tới trước mặt thích khách.
Keng… Thích khách hạ xuống một đao, Phượng Khương Trần lại chắn một đao, gan bàn tay vẫn đau đớn dữ dội như cũ, nhưng Phượng Khương Trần một bước cũng không lùi, nàng tiến tới gần, nhấc chân dùng sức đạp vào nơi điểm yếu của nam nhân.