Chương 367
Những chuyện Phượng Khương Trần làm ngày hôm này, các nàng chắc cả đời cũng không bao giờ làm được.
Đến bây giờ các nàng vẫn không dám tin một nữ tử như thế lại có can đảm đánh thắng sói, còn giết chết hai con sói.
Tắt nhiên bọn họ cũng hiểu được, bỏ qua vần đề thanh danh cùng danh tiếng bên ngoài, nàng thực sự rất xứng đôi với Đại công tử, đáng tiếc… hôn sự của Đại công tử nhà họ Vương chỉ nhìn thanh danh cùng gia thề.
“Đáng tiếc!”
Đám người tiểu thư nhà họ Ôn nhìn bóng dáng Phượng Khương Trần rời đi, hiện lên biểu cảm đồng tình và thương hại, đồng thời không cam lòng thay cho Phượng Khương Trần.
Một nữ tử như thế lại bị Lạc Vương chà đạp, Lạc Vương thật đúng là có mắt không tròng.
Phượng Khương Trần vừa đi ra từ bên trong đã bị một đám người vây quanh, bọn họ đều lo lắng cho.
những người bị sói cắn bị thương nhưng lại e ngại sự phân phó của Vương Cẩm Lăng nên không dám đi vào. Lúc này Phượng Khương Trần đi ra bị một đám người vây quanh hỏi han tình hình.
“Các ngươi yên tâm, bọn họ đều không bị nguy hiểm đến tính mạng, đợi đại phu đếnxác định, sau đó có thể tự về nhà tĩnh dưỡng.”
“Yên tâm, không sao đâu, cũng sẽ không biến thành người sói đâu.”
*Đi đi, nếu có việc gì thì vào Phượng phủ tìm ta.”
“Chi phí khám bệnh? Tùy bệnh mà định, vàng bạc không mang ra đếm được.”
*Tôi không đến đâu, có việc gì thì đến Phượng phủ tìm ta.”
Phượng Khương Trần bị mọi người vây quanh, sau khi trả lời được mấy vần đề liền không giữ được bình tĩnh nói: “Tránh ra, tránh ra, trên người ta rất bẩn.”
Nhưng mọi người không hề để ý chút nào, vây quanh Phượng Khương Trần hỏi đủ thứ chuyện.
Vừa rồi đám người Ôn Nghi nói với tất cả mọi người bên ngoài chuyện Phượng Khương Trần giết sói, còn có chuyện giúp mọi người xử lí vết thương, kể chuyện sinh động như thật, sau đó tất cả mọi người đều tò mò, sau khi hỏi xong bệnh tình liền nghĩ tới chuyện này.
Phượng Khương Trần cảm thấy thật phiền phức, đang muốn không quan tâm đẩy mọi người ra ngoài thì đúng lúc Vương Cẩm Lăng xuắt hiện xin lỗi mọi người một tiếng, nói là có việc tìm Phượng Khương Trần rồi dắt người đi ra ngoài.
Mọi người nào dám cướp người của Vương Cẩm Lăng, ngay lập tức nhường đường cho Phượng Khương Trần.
“Phù, may là ngươi đến đúng lúc, nếu không đám người kia làm phiền ta chết mắt.” Hai người đi ra khỏi Hồi Văn Các, Phượng Khương Trần thở phào, vô cùng thoải mái.
Đúng là danh y cũng có nỗi khổ của danh y.
“Ta biết ngươi không chịu được những chuyện này.” Vương Cẩm Lăng cưng chiều nói lại lập tức thở dài: “Khương Trần, nếu sớm biết xảy ra chuyện này, ta nhát định sẽ không cổ vũ ngươi tham gia kì thi này.”
Vương Cẩm Lăng nhìn máu tươi nhuộm đỏ vườn bách thu, nghĩ đến lúc mình đối diện với con sói, khi đó hắn cho là mình chết chắc rồi, thật không ngờ…
Hắn nợ Phượng Khương Trần một mạng, nếu không nhờ có Phượng Khương Trần, Vương Cẩm Lăng hắn chắc đã sớm chết rồi.
“Lỗi này cũng không phải do ngươi, tất cả mọi người đều không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện này, ngươi phải nói là thật may vì đã cổ vũ ta đến đây, nếu không ta cũng sẽ không có cơ hội biểu diễn sở trưởng.”
Bắt luận như thế nào thì hôm nay nàng đã giúp các vị công tử tiểu thư bị thương xử lí vết cắn, cũng đủ để những thế gia nhớ đến ơn của nàng.