Chương 1860
Anh hùng đường cùng, mỹ nhân tuổi xế chiều. Đối với Ẩn Li tiên sinh mà nói, quang cảnh huy hoàng năm đó đã cách ông ta rất xa, ông ta đã không dám nghĩ tới nữa, có nghĩ tới cũng không nhớ nổi.
“Tuổi già nhưng chí chưa già, chí ở ngàn dặm, Ẩn Li tiên sinh hà tất tự coi nhẹ mình.” Vắng bóng hai mươi năm, đối với một người tài hoa mà nói thực sự là quá dài.
“Không phải lão phu tự coi nhẹ mình, mà là lão phu già rồi. Đây là thiên hạ của người tuổi trẻ các ngài.” Tóc trắng bên mai nhắc nhở ông ta đã không còn trẻ nữa. Mặc dù đời này chưa đến mức ngây ngô dại dột nhưng lại tầm thường, không chút đóng góp.
Đời này của ông ta coi như sống uổng và lãng phí một cách vô ích tài hoa ông trời ban cho ông ta.
Nhưng chỉ ngoài bốn mươi mà tóc đã đổi màu hoa râm, có thể thấy vị Ẩn Li tiên sinh này không hề nhàn hạ, thoải mái như bề ngoài. Nghĩ đến cũng phải, tài tử thiếu niên thành danh có biết bao nhiêu niềm kiêu hãnh, nhưng cũng không khỏi tôn sùng công chúa và cắt đứt đi hoài bão.
Tôn sùng công chúa cũng thôi đi, vị công chúa đó còn chưa bước vào cửa đã cắm sừng ông ta, cắm sừng hơn hai mươi năm. Quan trọng nhất là nam tử mà thê tử mình để mắt đến lại kém ông ta về mọi mặt.
Cuộc sống như vậy, đời người như vậy, đối với con cháu quyền quý tâm cao khí ngạo mà nói chắc chắn là một đòn đả kích chí mạng.
Cửu Hoàng thúc thán phục người trước mặt, vì vậy mong muốn giao thiệp với đối phương: “Ẩn Li tiên sinh, ông tích lũy nhiều kinh nghiệm, mười năm mài sắt chỉ đợi ngày hôm nay.”
Khổ cực làm đá mài đao, chính vì trải qua gian khổ mà nam nhân trước mặt mới có được sự điềm tĩnh và tính nhẫn nại như hôm nay, nếu không thiếu niên đắc chí như ông ta đã phù phiếm từ lâu rồi, cũng không thể thấy được khí phách như ngày hôm nay.
Điều Cửu Hoàng thúc thán phục là Ẩn Li tiên sinh hiện tại. Hắn điềm tĩnh đối diện với Ẩn Li tiên sinh, chờ đợi câu trả lời của Ẩn Li tiên sinh. Nhưng không ngờ Ẩn Li lo lắng một lúc lâu vẫn không đưa ra quyết định mà chỉ tay vào bàn cờ : “Cửu Hoàng thúc, cùng lão phu đánh một ván thế nào?”
Cửu Hoàng thúc không chút do dự, đưa tay ra bàn cờ: “Mời.”