Chương 1835
“Chính vì khó khăn mới có giá trị sở hữu, có được toàn bộ giới sát thủ làm hậu thuẫn thì con đường tương lai của nàng càng dễ đi. Cơ cấu quyền lực của Cửu thành Tứ quốc đã được thiết lập rồi, nàng muốn giành được quyền lợi từ nó thì phải xem mong muốn của hoàng đế.”
“Nàng đắc tội với Đông Lăng, Nam Lăng, và cả Dạ thành, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì người muốn gả cho đại tiểu thư của Sở Thành cũng sẽ không tha cho nàng. Trong trường hợp kẻ địch ở mọi nơi thì nàng cần phải có sức lực bảo vệ bản thân.” Vương Cẩm Lăng không có chút tư lợi nào, chỉ đơn giản là hi vọng Phượng Khương Trần có lực lượng của bản thân, thế giới này không có gì là đáng tin cậy hơn là dựa vào thực lực của chính mình.
Dù sao người ngoài vẫn là người ngoài, chỉ cần người đó muốn thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào, chỉ có của riêng mình mới chính là của mình.
“Ừ… Thì ra ta đã vô tình đắc tội với nhiều người như vậy, dường như ta không có làm gì cả.” Đắc tội với Tây Lăng là bởi vì Đông Lăng Tử Lãng, đắc tội với Nam Lăng có lẽ là vì Chu Hằng, đắc tội với Dạ Thành là bởi vì Tô Quán, đắc tội với Sở thành là bởi vì Hoàng Cửu thúc.
Những người mà nàng đắc tội đều không phải vì bản thân mình.
“Nếu như không có ngoài ý muốn thì sau khi công chúa An Yên gả cho Bắc Lăng, Bắc Lăng cũng sẽ không xem ta như kẻ thù, ta thấy Bắc Lăng Phượng Khiêm dường như cũng rất thích An Yên.” Phượng Khương Trần đột nhiên nghĩ đến, nàng còn có một tiềm năng như vậy, có thể trở thành người của kẻ địch.
“Đúng vậy, nếu như An Yên công chúa có thủ đoạn cao hơn một chút thì Bắc Lăng không hài lòng với nàng là chuyện bình thường. Ta cũng quên nói, Bắc Lăng hoàng thượng cũng không thích nàng, chẳng khác nào nàng đã đắc tội với hơn một nửa thế lực của đại lục Cửu Châu rồi, thật sự là kẻ địch của tất cả Tứ quốc.” Nói đến đây, mặt của Vương Cẩm Lăng vô cùng xấu xa.
Một người phụ nữ bị Tứ quốc và hai thành coi là kẻ thù, nhìn về đại lục Cửu Châu, Phượng Khương Trần là người đầu tiên, bằng sức lực của mình có thể đắc tội với nhiều người như vậy mà có thể sống tốt.
“A…” Vương Cẩm Lăng càng làm cho sắc mặt của Phượng Khương Trần thêm đần ra, cuối cùng trực tiếp đau lòng xoa trán: “Huynh đừng nói nữa, huynh cứ nói như vậy thì ta cũng muốn lao vào cái chết, không biết là ta tự sát có thể tự nhận phần thưởng kia không.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!