Chương 1719
“Sư phụ, ta sẽ nỗ lực.” Lúc này đây Tôn Tư Hành không có nói không, mà là vẻ mặt kiên quyết gật đầu.
Đứa nhỏ này hôm nay bị sợ hãi.
“Nỗ lực là chuyện tốt, nhưng đừng miễn cưỡng chính mình, ngươi chỉ cần làm chuyện mình thích là được rồi, cố gắng học y, chuyện khác ngươi đừng động, ngươi học y không phải để làm quan, ngươi như vậy sư phụ đã rất vui mừng, không cần phải thay đổi chính mình, thay đổi thì không còn là ngươi nữa.” Nếu trong Phượng phủ có một người đơn thuần, nàng hy vọng là Tôn Tư Hành.
“Sư phụ, ta đã biết.” Ý chí chiến đấu của Tôn Tư Hành nháy mắt biến mất, hắn ta hiểu rõ ý của Phượng Khương Trần, cũng hiểu rõ tính tình và năng lực của mình, muốn bảo vệ Phượng Khương Trần, rất khó!
“Tư Hành, ngươi đừng để ý đến sư phụ, sư phụ sẽ không có sao, sư phụ cũng không phải quả hồng mềm mặc người dày xéo, hôm nay bị Tây Lăng Thiên Lâm ép cho thiếu chút nữa không còn đường để đi, là bởi vì sư phụ không có chuẩn bị, bị hắn ta ra chiêu ứng phó không kịp, sẽ không có lần sau.” Phượng Khương Trần nhẹ giọng an ủi, hy vọng Tôn Tư Hành có thể giải sầu, nàng không hy vọng trong lòng Tôn Tư Hành có chuyện lung tung.
Ừm.
Tôn Tư Hành gật đầu, thật cẩn thận mà rửa sạch miệng vết thương cho Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần thấy Tôn Tư Hành bình tĩnh lại, thì nói ra tính toán của mình: “Tư Hành, lúc này đây hoàng thượng hạ chỉ, bảo ta ở nhà cố gắng tĩnh dưỡng, cũng không cho những người khác tới quấy rầy ta, đoán chừng sẽ là một khoảng thời gian rất dài, sẽ không có người tới cửa tìm ta, vừa hay, ta tính toán lợi dụng thời gian này, đi một chuyến đến Huyền Tiêu Cung, đến lúc đó Phượng phủ sẽ giao cho ngươi.”
“A, sư phụ ngươi lại phải đi.” Tôn Tư Hành hoảng sợ, tay run lên, cái nhíp đụng đến miệng vết thương của Phượng Khương Trần.
“A…” Cái đụng này khiến cho Phượng Khương Trần hét lên.
Tôn Tư Hành rầm một cái đứng lên, cái nhíp trên tay keng một cái rơi xuống đất, Tôn Tư Hành vội vàng nâng tay Phượng khương Trần lên, cúi đầu thổi lên miệng vết thương của Phượng Khương Trần: “Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi, sư phụ tay người, tay người, ta đụng đến vết thương trên tay người.”
“Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi không quan trọng.” Phượng Khương Trần cũng đứng dậy theo, bất chấp vết thương trên tay, an ủi Tôn Tư Hành trước.
Miệng vết thương quả thật không lớn bao nhiêu, chẳng qua nhiều vết cắt một chỗ, để lại máu, không có thương tổn đến gân cốt, sẽ không ảnh hưởng đến độ linh hoạt của ngón tay, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, sợ là không thể cầm dao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!