Chương 1297
“Các ngươi làm rất tốt, những việc này các ngươi xem mà xử lý, ta không hỏi các ngươi làm việc như thế nào, ta chỉ muốn kết quả. Mấy cái đinh trog cung đó phải cẩn thận sắp xếp, trong hai ba năm này ta cũng chưa cần bọn họ làm cái gì, bọn họ chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình, cố gắng hết sức nhận được sự tán thưởng cao của chủ tử, tốt nhất có thể trở thành tâm phúc của hoàng đế.” Phượng Khương Trần tin tưởng Đồng Giác và Đồng Giao, cho hai người bọn họ quyền lợi cũng cũng đủ lớn.
Đồng Giác phụ trách lực lượng bên ngoài, Đồng Giao thì phụ trách lực lượng ám bộ, những lực lượng này Phượng Khương Trần cũng không lần lượt hỏi qua, nàng chỉ cần biết một vài người chủ yếu là được rồi, hành sự thường ngày của bọn họ, Phượng Khương Trần cũng bỏ qua.
Sáng tối mấy ngàn người, nàng làm sao có thể điều động từng cái một, nàng không cần nói cho bọn họ phải làm như thế nào, nàng chỉ cần tất cả những việc bọn họ làm, đều là vì tốt cho nàng là được rồi.
Người của nàng không thể là con rối, chuyện gì cũng phải thỉnh giáo nàng, người của nàng phải thông minh, phải hiểu được cách ứng phó như thế nào khi có chuyện xảy ra, đồng thời cũng biết lợi dụng chuyện đã phát sinh, người mà mọi thứ đều phải thỉnh giáo thì nàng cũng không cần dùng tới làm gì.
Giống như là Cửu hoàng thúc đối với nàng, bởi vì tin tưởng các bố trí của Cửu hoàng thúc nên chưa bao giờ hỏi qua nàng, bởi vì Cửu hoàng thúc biết rõ, sau khi cẩn thận hiểu rõ sự tình nàng nhất định sẽ phối hợp với Cửu hoàng thúc, nếu nàng nghĩ mãi mà không rõ, vậy thì nàng sẽ theo như dự định của Cửu hoàng thúc mà làm.
Sau khi Đồng Giác và Đồng Giao báo cáo xong, thấy sắc mặt mệt mỏi của Phượng Khương Trần, hai người cũng không nói thêm lời, trải giường cho Phượng Khương Trần xong liền rời đi.
Phượng Khương Trần vừa mới chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe thấy một tiếng xé gió rất nhỏ, ngay sau đó chợt nghe thấy âm thanh rời đi của ám vệ, mơ hồ còn có tiếng đánh nhau, Phượng Khương Trần biến sắc, cầm lên áo ngoài trên bàn, lấy ra mũi thương dưới gối, vừa kéo ra bảo hiểm chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Không có việc gì rồi, không cần lo lắng, là bổn vương.”