Chương 1205
Một câu súc sinh của Cửu hoàng thúc khiến Dạ Diệp tức điên, người không nghe rõ còn tưởng “súc sinh”
mà Cửu hoàng thúc nói là hắn: “Không cần, bản thiếu chủ…”
Lời chưa nói xong đã thấy mấy chục thị vệ ôm khúc mãng xà nối đuôi nhau đi vào, pang pang pang… từng khối thịt ném trước mặt Dạ Diệp, cuối cùng là đầu mãng xà.
Răng độc của mãng xà đã được nhổ hết, miệng mãng xà há to, đầu lưỡi rụp xuống, mắt nó trừng to giống như chỉ một giây sau nó sẽ bật lên cắn người. Cảnh này nhìn qua rất hung ác đáng sợ, máu mãng xà chảy khắp mặt đất, mùi tanh hôi của thịt gay mũi ngút trời.
Ác… Thái tử, Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Lâm thật sự không chịu nổi mùi vị này, bọn họ không màng đến hình tượng mà nôn mửa tại chỗ, sau khi nôn cả nửa ngày mới thích ứng được cái mùi này thì tránh mắt không dám nhìn xác mãng xà nữa. Bọn họ còn nghĩ thầm tại sao Dạ Diệp lại không có phản ứng gì nào biết, vừa ngẩng đầu đã thấy Dạ Diệp đảo mắt, “đông” một tiếng ngất đi… Phượng Khương Trần nói không sai, người bị mãng xà đuổi cắn sẽ bị ảnh hưởng tâm lý, chỉ cần nhìn thấy mãng xà sẽ liên tưởng đến da lành lạnh và nhơn nhớt của mãng xà, với cả mùi tanh hôi của đầu lưỡi mãng xà và ánh mắt hung dữ của nó.
Vốn ba người bọn thái tử tưởng rằng Cửu hoàng thúc nể tình Dạ Diệp bị thương lại vừa hôn mê mà bỏ qua cho Dạ Diệp, ai ngờ Cửu hoàng thúc lại không nhanh không chậm hạ lệnh: “Dạ thiếu chủ bị kinh hãi quá rồi, người đâu, xách thùng nước lạnh đến dội cho Dạ thiếu chủ tỉnh.”
Cố ý nhấn mạnh là nước lạnh, vào thời tiết giữa mùa thu này nếu bị dội nước lạnh mà không kịp thời thay y phục sẽ bị nhiễm lạnh, Cửu hoàng thúc là muốn Dạ Diệp không chết cũng phải lột một lớp da.
Đông Lăng Tử Lãng và thái tử không có ý định quản, nhưng Tây Lăng Thiên Lâm lại không thể không quản. Tây Lăng Thiên Lâm căng cứng da đầu tiến lên trước, nỗ lực bày ra khí phách thái tử: “Cửu hoàng thúc, việc gì cũng phải dừng lại đúng lúc, nói thế nào thì Dạ Diệp cũng là thiếu chủ Dạ Thành, thành chủ tương lai của Dạ Thành. Hắn sai nhưng hôm nay hắn cũng đã nếm đủ khổ rồi, mong Cửu hoàng thúc nể mặt Dạ Thành, đủ rồi thì thu tay lại.”
Bất kể là sự việc đúng hay sai thì bản năng của con người sẽ luôn đồng tình với người bị thương. Tây Lăng Thiên Lâm cho rằng nếu Phượng Khương Trần đã không sao thì chuyện này không cần thiết phải truy đến cùng, nhưng lại không nghĩ đến nếu Phượng Khương Trần không tránh kịp thì hậu quả có lẽ sẽ không còn một mảnh xương nào.