Sắc mặt Dương Nhạc không đổi nhưng trong lòng lại tràn ngập hoảng sợ.
Bà cụ vừa rồi còn an tĩnh như vậy, sao bây giờ toàn thân co giật, sùi bọt mép?
Đây rõ ràng là tác dụng phụ của thuốc hạ sốt ibuprofen!
Nếu cơ thể bà cụ không chịu được tác dụng phụ và chết trong bệnh viện nhỏ của nhà cô thì sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng.
Lúc này, hai mắt bà cụ trợn to, nhãn cầu lồi ra, sắc mặt tái xanh, dường như hít thở không thông.
Dương Nhạc thấy vậy càng thêm hoảng sợ. Cô nhanh chóng đưa ra nhiều biện pháp sơ cứu cho bà cụ.
Bác sĩ nam Vương Hải và hai nữ y tá đứng gần đó cũng không dám giúp đỡ.
Trong lòng bọn họ cũng rất lo lắng.
Nếu họ giúp đỡ Dương Nhạc cùng nhau chữa trị cho bà cụ mà không may bà cụ chết... thì trách nhiệm này sẽ do họ và Dương Nhạc cùng gánh chịu.
Vì vậy, bọn họ đều đứng sang một bên, để cho Dương Nhạc một mình chữa trị cho bà cụ.
"Đồ lang băm!"
Nhìn thấy sắc mặt của bà cụ càng ngày càng tệ, miệng càng sùi bọt mép, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi không khỏi mắng Dương Nhạc: "Người nhân viên tạm thời đó nói đúng, lọ thuốc mà cô tiêm vào đúng là có tác dụng phụ lớn! Chính cô đã khiến mẹ tôi thành như vậy! Ông đây muốn chuyển viện! Ông đây không tin đám lang băm các người có thể cứu được!"
Sau khi mắng xong, người đàn ông ba mươi tuổi đẩy Dương Nhạc ra khỏi người bà cụ.
Lúc này, tay Dương Nhạc run rẩy càng mạnh.
Còn bà cụ thì liên tục rên rỉ: “Tôi...tôi khó chịu quá, tôi sắp chết rồi...Con ơi, mẹ không muốn chết đâu, con hãy cứu mẹ đi.”
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đã sắp suy sụp.
Anh ta quay về phía Dương Nhạc mắng lớn: "Mẹ tôi sắp bị cô hại chết rồi. Tôi sẽ giết chết cô để chôn cùng mẹ tôi!"
Ngay sau đó, anh ta giơ nắm đấm lên và lao về phía Dương Nhạc.
Vương Hải rất dũng cảm tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, bước tới ngăn cản người đàn ông khoảng ba mươi tuổi nhưng lại bị người đàn ông ba mươi tuổi đấm một cái vào hốc mắt.
Sau đó Vương Hải đã hét lên một tiếng rồi quỳ xuống.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi vẫn không chịu dừng tay. Anh ta lại giơ năm đấm lên và lao về phía Dương Nhạc.
Dương Nhạc né tránh không được, chỉ có thể nhắm mắt lại, nghiến răng chuẩn bị đón nhận một đòn từ người đàn ông ba mươi tuổi kia.
Nhưng cô đợi vài giây, cú đấm hiểm mà cô tưởng tượng vẫn chậm chạp không giáng xuống người mình.
Cô lo lắng mở mắt ra, thấy năm đấm của người đàn ông ba mươi tuổi đã bị một lòng bàn tay rộng chặn lại.
Và chủ nhân của bàn tay to lớn đó không ai khác chính là người nhân viên tạm thời vừa mới đến, Đỗ kỷ.
"Thưa anh, anh hãy bình tĩnh một chút. Anh mà làm bác sĩ Dương bị thương thì ai sẽ chữa trị cho mẹ anh đây?" Đỗ Kỷ trầm giọng nói.
Năm ngón tay của anh cong thành móng vuốt, nắm chặt nắm đấm của người đàn ông ba mươi tuổi, không cho đối phương cử động.
"Cô tôi là một tên lang băm, tôi không tin cô ta! Mẹ tôi sắp bị cô tôi hại chết rồi!" Đôi mắt của người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đã đỏ hoe, quát lên.
“Anh cho tôi một chút thời gian, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ anh” Đỗ Kỷ nghiêm mặt nói.
Nghe vậy, đám người Vương Hải đều sửng sốt.
Một nhân viên tạm thời, có khả năng chữa khỏi bệnh cho bà cụ không?
Điều này là chuyện không thể. Nhất định là đang khoác lác!
Ngay cả Dương Nhạc cũng không thể chữa khỏi bệnh cho bà cụ đó. Làm sao một người làm thời vụ như Đỗ Kỷ lại có chuyên môn tốt hơn Dương Nhạc?
"Được, tôi sẽ cho anh một cơ hội."
Người đàn ông ba mươi tuổi hung ác nói: “Nhưng nếu anh không chữa được cho mẹ tôi thì tôi sẽ giết anh trước, sau đó mới giết con khốn này.”
Sở dĩ anh ta nguyện ý cho Đỗ Kỷ một cơ hội là vì trước khi Dương Nhạc tiêm thuốc hạ sốt ibuprofen cho bà cụ, Đỗ Kỷ đã nhắc nhở Dương Nhạc rằng thuốc ibuprofen có nhiều tác dụng phụ, bà cụ có thể không chịu nổi.
Sự thật đã chứng minh, lời nhắc nhở của Đỗ Kỷ không phải là dư thừa.
Đỗ Kỷ định ra tay cứu bà cụ thì bị Dương Nhạc ngăn lại.
"Anh xác định có thể chữa khỏi cho bà ấy không?" Dương Nhạc thấp giọng hỏi.
“Ha ha, nếu bà cụ chết thì cô không cần chịu trách nhiệm, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm” Đỗ Kỷ tự tin nói. “Anh ta dựa vào đâu mà tự tin như vậy?” Trong lòng Dương Nhạc có chút cảm động.
Đỗ Kỷ không có thời gian để nói chuyện với Dương Nhạc. Anh đưa tay xoa nhẹ bụng bà cụ hai lần.
“Dừng lại!” Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lại hét lên.
Đỗ Kỷ cười lạnh nói: "Haha, mẹ anh đã hơn sáu mươi rồi, anh cho rằng tôi có ý tưởng gì không nên với bà ấy sao?"
Vẻ mặt người đàn ông ba mươi tuổi ngẩn ngơ. Đúng là vừa rồi anh ta có suy nghĩ này.
Nhưng bây giờ anh ta đã bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy mình đã quá lo lắng rồi.
Tiếp theo, Đỗ Kỷ lại đưa tay đặt lên bụng bà lão, xoa xoa mấy cái.
Những luồng năng lượng màu xanh đậm mà người thường không nhìn thấy tràn ra từ cơ thể bà cụ, xuyên vào lòng bàn tay của Đỗ Kỷ.
Năng lượng màu xanh đậm này là hiệu lực còn lại của thuốc hạ sốt ibuprofen. Chúng đã bị Đỗ Kỷ hấp thu.
Mười ba năm trước, cha mẹ Đỗ Kỷ qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Sau đó, Đỗ Kỷ tình cờ gặp được sư phụ Bão Thạch tán nhân và được sư phụ nhận làm đệ tử quan môn.
Bão Thạch tán nhân là tông chủ tiền nhiệm của Dược thần tông. Mỗi ngày, ông ấy sẽ cho Đỗ Kỷ ngâm thuốc tắm bốn giờ.
Ngâm mình trong bồn thuốc hồi lâu, thân thể Đỗ Kỷ đã được ngâm thành linh thể vạn dược.
Linh thể vạn dược của anh có thể hấp thụ sức mạnh của các loại thuốc khác nhau, từ đó nâng cao tu vi của bản thân.
Ngay cả độc dược mạnh nhất trên thế giới cũng sẽ được Linh Thể Vạn Dược của Đỗ Kỷ hấp thu luyện hóa.
Sau khi hấp thụ hết sức mạnh còn sót lại của ibuprofen trong cơ thể bà cụ, Đỗ Kỷ nhanh chóng rút tay ra khỏi bụng bà cụ.
Ngay sau đó, vẻ mặt của bà cụ nhanh chóng trở lại bình thường.
Bà ấy ngừng khóc, hơi thở cũng thông thuận rất nhiều.
Hai phút sau, bà cụ từ trên giường ngồi dậy, thở hổn hển nối: "Ồ, tôi thấy dễ chịu hơn rồi. Chỉ là đầu tôi còn hơi đau thôi."
Nghe vậy, người đàn ông ba mươi tuổi vui mừng khôn xiết.
Trái tim treo lơ lửng của đám người Dương Nhạc cũng trở về vị trí ban đầu.
Tiếp theo, Đỗ Kỷ duõi hai ngón tay xoa xoa huyệt đạo phía sau tai trái của bà cụ hơn chục lần.
Sau khi Đỗ Kỷ dừng lại, vẻ mặt của bà cụ rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều.
"Thật thoải mái, đầu tôi không còn đau nữa."
Bà cụ khen ngợi Đỗ Kỷ: “Anh bạn trẻ, không ngờ tuổi còn trẻ như vậy mà y thuật của cậu lại lợi hại như thế. Y thuật của cậu là truyền thừa từ tổ tiên phải không?”
Đỗ Kỷ không nói chuyện, chỉ gật đầu.
Trên thắt lưng anh có đeo một chiếc túi da rắn cỡ lòng bàn tay. Đây là một túi trữ vật. Bên trong túi có không gian khoảng một mét khối.
Bên trong túi có một khối huyền thiết bài.
Huyền thiết bài là Thần Nông lệnh, bảo vật quý giá nhất của Dược thần tông.
Dược thần Thượng cổ - Thần Nông chính là chủ nhân đầu tiên của Thần Nông lệnh.
Bảo Thạch tán nhân và Đỗ Kỷ cũng như những tông chủ tiếp theo của Dược thần nông đều là truyền nhân dòng chính của Thần Nông.
Mỗi đời tông chủ trước khi chết đều sẽ truyền thừa tài nghệ và tâm đắc tu luyện của mình trữ ở trong Thần Nông lệnh.
Trong số bọn họ, có người có y thuật tuyệt luân, có người có võ công cái thế, có người biết giám bảo vô dong, có người lại am hiểu cầm kỳ thư họa, có người lại có trù nghệ vô địch.
Mà những tài nghệ cùng tâm đắc của bọn họ đều được Đỗ Kỷ kế thừa một cách hoàn hảo.
Thấy bệnh của mẹ mình đã khỏi, người đàn ông ba mươi tuổi chân thành khen ngợi Đỗ Kỷ: “Anh bạn trẻ, y thuật của anh giỏi hơn họ nhưng họ lại để anh làm một công việc tạp dịch tạm thời. Đúng là có mắt không tròng.”
Câu nói này không chỉ đâm thủng Đỗ Kỷ mà còn tát thẳng vào mặt đám người Dương Nhạc.
Nhìn thấy vẻ mặt của đám người Dương Nhạc đều tối sầm lại, Đỗ Kỷ vội vàng cười khổ nói: "Anh à, xin đừng kéo hận thù đến cho tôi nữa."
Người đàn ông ba mươi tuổi sửng sốt, xấu hổ cười cười.
Sau đó, anh ta nhét một tấm danh thiếp vào người Đỗ Kỷ, võ võ vai Đỗ Kỷ, nghiêm nghị nói: "Nếu bọn họ sa thải anh, chỉ cần gọi cho tôi. Trần Hoành Phi này sẽ không mặc kệ anh đâu."
Nói xong, Trần Hoành Phi đưa mẹ mình rời khỏi bệnh viện.
Trong lòng Dương Nhạc chua xót se lại.
Cô là một sinh viên hàng đầu tại Đại học Y Ninh Thành. Vậy mà trên phương diện y học lại thua xa một nhân viên tạp dịch như Đỗ Kỷ.
"Anh đi theo tôi. Tôi có lời muốn hỏi anh."
Dương Nhạc liếc Đỗ Kỷ một cái, lạnh lùng nói những lời này rồi đi về phía phòng nghỉ của mình.
Đỗ Kỷ đi theo sau.
"Hừ! Cái gì mà y thuật tổ tiên truyền lại! Tôi nghĩ cậu tôi là mèo mù gặp chuột chết, đoán bừa thôi."
Vương Hải nhìn bóng lưng Đỗ Kỷ, thấp giọng ghen ghét nói.
Một lúc sau, Đỗ Kỷ đi theo Dương Nhạc vào phòng nghỉ.
"Đỗ Kỷ phải không? Anh đến bệnh viện Thúy Đình của chúng tôi được bao lâu rồi?"
Dương Nhạc dựa lưng vào ghế sô pha lạnh lùng hỏi.
"Ừm, tôi mới tới đây, chưa tới mười ngày." Đỗ Kỷ đứng đó cười nói.
Dương Nhạc gật đầu, móc từ trong túi ra hai nghìn tệ tiền mặt, đưa cho Đỗ Kỷ: “Đây là tiền lương tháng này của anh, không cần phải đến nữa.”
"Mẹ kiếp. Tôi vừa giúp cô giải vây. Cô đã không thăng chức tăng lương cho tôi cũng thôi. Vì sao lại muốn sa thải tôi?"
Đỗ Kỷ không lấy tiền, trợn trắng mắt hỏi.
Dương Nhạc duyên dáng bắt chéo chân, khóe miệng thanh †ú hơi nhếch lên, khinh thường nói: "Tay nghề y thuật của anh còn tốt hơn tôi, sao lại muốn ở lại bệnh viện nhỏ của chúng tôi với mức lương hàng tháng chỉ một ngàn ba trăm tệ, làm một tạp vụ như vậy?"
"Haha, tôi đã đợi cô hỏi câu này từ lâu."
Đỗ Kỷ nén cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Dương Nhạc, nghiêm túc nói: “Tôi ở lại bệnh viện nhỏ này đều vì cô đấy."
Nhịp tim của Dương Nhạc tăng nhanh hơn mấy lần nhưng trên mặt lại không có biểu hiện kinh ngạc hay xấu hổ.
Im lặng một lúc, cô cười lạnh nói: "Haha, hóa ra anh muốn tán tôi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ cho anh cơ hội như vậy nữa. Tôi đã có bạn trai rồi."
"Ha ha, cô đừng bịa chuyện nữa. Gần đây mỗi ngày cô tan sở, tôi đều sẽ lặng lẽ đi theo cô. Cô vốn không có bạn trai."
Đỗ Kỷ cười nói: “Những kẻ tặng hoa cho cô, mời cô cùng ăn cơm lại bị cô thẳng thừng từ chối đều đã bị tôi dạy dỗ ”
"Đồ biến thái! Anh lại dám theo dõi tôi!"