Mỹ nữ này khoảng 27, 28 tuổi, trên gương mặt hỗn huyết là đôi mắt to ngập nước ngầm long lanh, hơi nhếch miệng cười quyến rũ, dáng vẻ quyến rũ khiến tim người ta đập rộn lên huyết áp tăng cao.
Mỹ nữ dáng người nóng bỏng mặc kimono, bên vai hữu ý vô ý lộ ra một mảng tuyết trắng, quần áo hơi lộn xộn, có loại quyến rũ và gợi cảm khác, nhưng khiến người ta không nhịn được hỏa khí dâng trào.
Người này vừa đi vào, trái tim hai người đàn ông ở cạnh cửa sổ hỗn loạn, ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể mỹ nữ.
Mỹ nữ không thèm để ý, vẫn hơi nhếch miệng cười như trước, di chuyển bước ngọc đến trước mặt cách hai người ba thước.
- Anh chắc chắn là bản thể của Abe đại nhân bại bởi Mạc Phàm?
Mỹ nữ hơi nhếch cằm, hỏi người đàn ông đeo kính.
- Đúng vậy, Sen Taiko đại nhân, tôi tận mắt nhìn thấy, Quỷ Thần Chi Thể của Abe đại nhân và thân thể của Bát Kỳ đại nhân đều bị Mạc Phàm kích nổ, cuối cùng hóa thành một hạt châu được Mạc Phàm cầm trong tay, hiện giờ tam thần khí ở trong tay Mạc Phàm.
Vẻ mặt người đàn ông đeo kính ngây ngốc, trong chớp mắt khôi phục như thường, hơi cúi người, kể toàn bộ mọi chuyện anh ta thấy một lần.
- Nói như vậy, thật sự không thể tốt hơn.
- Sen Taiko hơi nhếch miệng, cười thần bí nói.
- Tốt chỗ nào, sao tôi không nhìn ra?
Người đàn ông râu cá trê hơi bất mãn nói.
Thân là Oda Juntoku tộc trưởng gia tộc Oda gia tộc lớn nhất Nhật quốc, đối với ông ta mà nói, quả thật Abe Seimei và Miyamoto Musashi tồn tại như vậy là một uy hiếp.
Nhất là gần đây, Miyamoto Osamu ỷ vào Abe Seimei, càng ngày càng không tôn trọng nhà Oda bọn họ, tất nhiên bị diệt trừ là rất tốt.
Nhưng cường giả Thần Cảnh ở quốc gia bọn họ bị một người Hoa Hạ giế t chết, tương đương với chuyện bọn họ bị tát một cái, ông ta thật sự không nghĩ ra tốt ở chỗ nào.
- Mạc Phàm diệt một người ông cần kiêng kị giúp chúng ta, sau đó chúng ta lại diệt trừ Mạc Phàm, nhất cử lưỡng tiện, ông cảm thấy không tốt à?
Sen Taiko cười nói.
Oda Juntoku nhướn mày, nhưng sắc mặt lập tức khó coi.
- Diệt trừ Mạc Phàm thế nào, cô muốn bảo tôi lấy tay bắn chết Mạc Phàm à?
Oda Juntoku cười mỉa nói.
Có thể diệt trừ Mạc Phàm tất nhiên là nhất cử lưỡng tiện, nhưng ngay cả Abe Seimei đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, ông ta lấy gì đối phó Mạc Phàm đây?
Ông ta biết thực lực của mình không tầm thường, nhưng chưa đến mức này.
- Ông không đối phó Mạc Phàm được, tất nhiên cũng không cần ông đối phó, ông chỉ cần làm một chuyện là được.
Sen Taiko mỉm cười nói.
Tất nhiên Mạc Phàm không phải người những người này có thể đối phó, xuất hiện Abe Seimei đầy máu đầy sức bây giờ còn được, nếu không cả Nhật quốc không ai đối phó được Mạc Phàm.
- Chuyện gì?
Oda Juntoku lộ vẻ nghi ngờ, hỏi.
Nếu đúng như lời SenTaiko nói, tất nhiên ông ta rất sẵn lòng.
- Mau chóng đuổi Mạc Phàm ra khỏi Nhật quốc, chỉ cần Mạc Phàm rời khỏi Nhật quốc, sẽ có người đối phó Mạc Phàm, mà xác suất thành công rất cao.
Sen Taiko vô cùng tự tin nói.
Mạc Phàm vừa đại chiến với Abe Seimei một hồi, bị thương nặng, còn dùng bí pháp, chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn thực lực của Mạc Phàm không bằng trước kia, đây tuyệt đối là cơ hội của bọn họ.
Chỉ cần đuổi Mạc Phàm đi, Mạc Phàm càng sớm rời đi, cơ hội của bọn họ càng lớn.
- Vì sao tôi phải tin tưởng cô?
Oda Juntoku nhíu mày nói.
- Ông không tin tôi cũng được, chẳng lẽ ông không tin thứ này sao?
Sen Taiko kéo áo kimono xuống, lộ ra bộ ngực tuyết trắng.
Cùng lúc đó, hình xăm Thanh Long giương nanh múa vuốt xuất hiện trên ngực cô ta.
- Chẳng trách, hóa ra cô là?
Oda Juntoku nhíu mày, giống như nghĩ tới gì đó, hiểu ra nói.
- Bây giờ có thể tin tưởng tôi rồi chứ.
Sen Taiko kéo áo lại, cười nói.
- Tôi có thể tin tưởng cô, nhưng chuyện bảo Mạc Phàm rời đi chỉ sợ không dễ như vậy.
Oda Juntoku hơi xoắn xuýt nói.
730 người thế trận lớn như vậy, muốn khiến Mạc Phàm quay về Hoa Hạ đều không làm được, cuối cùng còn bị Mạc Phàm diệt hơn ngàn người.
Ông ta muốn đuổi Mạc Phàm đi, chỉ biết càng thêm khó khăn.
- Chuyện này không đơn giản, nhưng cũng không nguy hiểm, nếu để người nhà Fuma đi làm chuyện này, sẽ đơn giản hơn chút.
Sen Taiko vươn một tay ra, vừa vẽ lên ngực Oda Juntoku vừa nói.
- Nhà Fuma sao?
Trước mắt Oda Juntoku hơi sáng lên, lộ ra vẻ trầm ngâm.
Nhà Fuma là gia tộc có thực lực tương đương với nhà Oda, thực lực không thể khinh thường.
Trừ chuyện đó ra, nhà Fuma am hiểu thuật nguyền rủa trong Nhẫn Thuật, bởi vậy nhà Fuma từng bị coi là Ma Tộc một lần, bị các gia tộc khác chèn ép.
Nếu nhà Fuma nguyền rủa Mạc Phàm, khả năng Mạc Phàm rời khỏi sẽ lớn hơn nhiều.
- Trái lại nhà Fuma rất thích hợp, nhưng nhà Fuma vẫn luôn đối đầu với nhà Oda chúng tôi, bảo nhà Fuma đi đuổi Mạc Phàm cũng không đơn giản như thế.
Bây giờ Mạc Phàm đang đứng đầu ngọn gió, chỉ cần người có chút đầu óc sẽ không đi xúc phạm Mạc Phàm.
- Nếu ông truyền tin tức, ai có thể đuổi Mạc Phàm đi, thì là gia tộc số một Nhật quốc, với tính cách tranh cường háo thắng của nhà Fuma, sẽ xảy ra chuyện gì thì không cần nhiều lời đâu?
Sen Taiko mị nhãn như tơ, cười nói.
Nghé con mới đẻ không sợ hổ, có lẽ trưởng bối nhà Fuma còn e sợ Mạc Phàm, những người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo sẽ sợ sao.
Chỉ cần hơi châm ngòi, bọn họ còn không cắn câu.
Đến lúc đó nhà Fuma không muốn ra tay, đều khó có khả năng.
- Có đạo lý.
Oda Juntoku gật đầu hài lòng.
Cho dù nhà Fuma thành công hay không, được lợi cuối cùng đều là nhà Oda bọn họ.
Oda Juntoku chỉ gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt phát lạnh, bắt lấy tay Sen Taiko.
- Biện pháp này khả thi thì khả nghi thật, nhưng vì sao cô tới tìm nhà Oda chúng tôi, mà không phải nhà Fuma, chẳng lẽ trên trời sẽ có bánh thịt rơi xuống?
Ông ta thừa nhận ông ta bị phong tình vạn chủng của Sen Taiko khi ở trên giường mê hoặc, nhưng ông ta là gia chủ nhà Oda, nếu u mê hồ đồ bị Sen Taiko nắm mũi dẫn đi, ông ta đã không ngồi được vị trí này, nắm giữ vạn người nhà Oda, tài sản ngàn triệu.
- Điểm này của Oda Juntoku mạnh hơn Fuma Kojiro nhiều, sở dĩ tôi chọn Oda đại nhân, là cần một thứ của Oda đại nhân, nhà Fuma không có thứ này.
Sen Taiko rút tay về, cười nói.
Sở dĩ cô ta lựa chọn Oda Juntou, tất nhiên không phải là không có lý do.
- Đó là thứ gì?
Đôi môi hồng nhuận của Sen Taiko dán sát vào tai Oda Juntoku, nói nhỏ vài câu.
- …
Oda Juntoku khẽ nâng mí mắt, lúc này lông mày mới giãn ra, tươi cười dâm đãng xuất hiện trên mặt ông ta, ôm lấy hông Sen Taiko.
- Nếu buổi tối cô là của tôi, chuyện này không thành vấn đề, cứ để cho Oda Juntoku tôi.
Chuyện này có lợi mà không hại với ông ta, tất nhiên ông ta sẽ đồng ý rồi, còn có thể ôm ấp mỹ nhân nữa.
“Khanh khách…” Sen Taiko nheo mắt lại, che miệng cười, thuận thế chui vào lòng Oda Juntoku.
Người đàn ông đeo kính ở bên cạnh lặng lẽ rút lui.