Tiếp viên hàng không vừa rời đi, trong chớp mắt trong cabin nổ tung.
Thôi Tường xung đột với Mạc Phàm, Hứa Bình không chỉ không che chở phó đạo diễn của mình, trái lại Mạc Phàm nói gì nghe nấy.
Quản lý chuyến bay đắc tội Mạc Phàm, Mạc Phàm chỉ gọi một cuộc điện thoại, quản lý bị mất chức.
Tiếp viên hàng không che chở Mạc Phàm trực tiếp thành quản lý, không cần phấn đấu nhiều năm.
- Rốt cuộc tiểu tử này là ai?
- Không phải phú nhị đại gia tộc nào đó đấy chứ?
- Tôi thấy không đơn giản như vậy, Hứa Bình có thể từ chối những phú thương kia, cần khách sáo với phú nhị đại sao?
- Vậy tiểu tử này là ai?
- Cậu ta nói khẩu âm Đông Hải, lại họ Mạc, anh nói xem cậu ta là ai?
- Chẳng lẽ là người Mạc gia Giang Nam đang nổi gần đây?
- Tám chín phần mười đúng rồi.
Trong lúc này, trong cabin tràn đầy nghi ngờ.
- Mạc tiên sinh, Phỉ Phỉ, không gian khoang hạng nhất rộng hơn chút, chúng ta đến khoang hạng nhất ngồi đi.
Hứa Bình thấy Mạc Phàm bớt giận, cũng nhẹ nhàng thở ra nói.
- Có thể, đúng rồi, cô cũng đứng dậy đi.
Mạc Phàm nói với Trương Tĩnh Như.
- Tôi sao?
Trương Tĩnh Như hơi sửng sốt, kinh ngạc chỉ vào mình hỏi lại.
- Không sai, đây là Khuynh Thành, cô cũng cầm lấy đi.
Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, ném bình thủy tinh chưa Khuynh Thành cho Trương Tĩnh Như.
Cô gái này đối xử với Lưu Phỉ Phỉ không tệ, tất nhiên hắn sẽ không keo kiệt.
- Khuynh Thành?
Hứa Bình hít sâu một hơi khí lạnh.
Không có nhiều người biết Khuynh Thành lắm, hội đấu giá lần đó chỉ giới hạn giới phú quý, không có mấy người ngoài giới này biết lắm.
Dù sao bán đấu giá 5 thứ, kém nhất cũng phải 10 triệu, không phải ai cũng mua nổi.
Mạc Phàm tiện tay tặng Trương Tĩnh Như một lọ Khuynh Thành, tuy chỉ là một lọ nhỏ, nhưng mua được mấy chiếc máy bay như vậy.
- Tĩnh Như, đi theo tôi, cất kỹ thứ kia đi, không rẻ đâu, lát nữa tôi sẽ nói với cô.
Hứa Bình nói với Trương Tĩnh Như.
Trương Tĩnh Như chớp chớp mắt, nhìn cái lọ trong tay, bỗng nhiên cảm thấy nặng hơn nhiều, tựa như nâng núi vàng núi bạc.
- Được.
Trương Tĩnh Như cất Khuynh Thành, nói.
Xung quanh tràn đầy hâm mộ và ghen tị.
Vẻ mặt mấy nữ diễn viên kia càng phức tạp, hối hận đến mức ruột sắp đứt.
Trương Tĩnh Như chỉ che chở Lưu Phỉ Phỉ, không chỉ được ngồi cùng Hứa Bình, còn nhận được quà của Mạc Phàm.
Hứa Bình đã nói thứ đó không rẻ, chắc chắn rất đắt.
Sớm biết sẽ như thế, vừa rồi bọn họ đã nói chuyện thay Lưu Phỉ Phỉ, lúc này đã được ngồi khoang hạng nhất rồi.
Hiện giờ bọn họ muốn nịnh bợ Lưu Phỉ Phỉ cũng không dễ như thế, hối hận cũng đã muộn.
- Thôi Tường, lần này cậu ngồi khoang phổ thông đi, đừng gây chuyện nữa.
Hứa Bình lạnh lùng liếc Thôi Tường một cái nói.
- Đạo diễn Hứa yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không gây chuyện nữa.
Thôi Tường cố nặn ra nụ cười vui vẻ nói, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Anh ta đường đường là phó đạo diễn đoàn làm phim, vì một người không liên quan đến đoàn làm phim, vậy mà khiến anh ta ngồi khoang phổ thông.
Đợi đến Mạc Bắc, sẽ là lúc Hứa Bình và những người này cầu anh ta.
Còn Mạc Phàm, không phải muốn đến Lâu Lan Cổ Thành sao, vậy thì ngốc ở trong đó, vĩnh viễn đừng ra nữa.
- Đợi coi!
Thôi Tường cười nham hiểm nhìn chằm chằm đám Mạc Phàm, nghĩ thầm.
- Mạc tiên sinh, chúng ta qua đó đi, máy bay sắp cất cánh rồi.
Hứa Bình không nhìn thấy ánh mắt âm độc của Thôi Tường, làm tư thế mời với Mạc Phàm.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Thôi Tường một cái, chỉ cười khẽ, không để trong lòng.
Hắn đến Mạc Bắc là vì diệt La gia, cần gì lo lắng một vai phụ có quan hệ với La gia.
Hắn và Lưu Phỉ Phỉ, Trương Tĩnh Như cùng đến khoang hạng nhất.
Bọn họ vừa rời đi, giọng nói trong vắt còn chưa quen lắm của tiếp viên hàng không kia truyền từ trong radio ra.
- Các vị hành khách, xin chào, máy bay sắp cánh cánh, mong…
Giọng nói này vang lên không lâu, máy bay bắt đầu cất cánh.
Lưu Phỉ Phỉ ngồi ở vị trí bên cạnh hắn, chưa tới một phút đồng hồ liền dựa vào vai hắn ngủ thiếp đi, rõ ràng là gần đây mệt muốn chết.
Vẻ mặt Hứa Bình ủ rũ, nhưng cơn buồn ngủ mất sạch.
Miệng động vài lần, nhưng không dám nói ra.
- Đạo diễn Hứa, cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, có thể nói cho cô tôi sẽ nói.
Mạc Phàm nói.
- Mạc tiên sinh, lần này cậu tới Lâu Lan Cổ Thành làm gì thế?
Hứa Bình tò mò hỏi.
Tuy Mạc gia diệt Lâm gia, còn khiến Tống gia thần phục, nhưng căn cơ của Mạc gia ở Giang Nam chưa ổn định.
Lúc này Mạc Phàm một mình đến Mạc Bắc, chắc chắn không phải đi du lịch.
- Diệt La gia.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói ra ba chữ.
Rõ ràng Mạc Phàm muốn diệt La gia nhất tộc, nhưng hắn nói ra, giống như hắn muốn diệt một tổ kiến.
Còn ở trong lòng Hứa Bình, giống như một tảng đá đè nặng lên, sau đó thuốc nổ ngàn tấn nổ bùm bùm.
La gia ngầm khống chế thế lực Giang Nam đối phó Mạc gia, tất nhiên cô biết chuyện này.
Nhưng cô không ngờ Mạc Phàm có lá gan lớn đến vậy, vậy mà dám một mình đi Mạc Bắc diệt La gia.
- Không phải Mạc tiên sinh nói đùa đấy chứ?
- Cô thấy tôi giống nói đùa lắm sao?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.- Chỉ diệt một La gia mà thôi, vốn dĩ không cần phải nói đùa.
- Nhất định là Mạc tiên sinh không biết La gia rồi?
Hứa Bình hít vào một hơi khí lạnh nói.
La gia không mạnh trong số thế gia Hoa Hạ, nhưng không thể nghi ngờ là một gia tộc khó đối phó nhất.
Rất nhiều gia tộc có xích mích với La gia, tình nguyện nén giận cũng không muốn đi Mạc Bắc tìm La gia như Mạc Phàm.
Ngoại trừ hai loại người, một loại là không biết về La gia, một loại khác là có huyết hải thâm cừu với La gia, chắc chắn Mạc Phàm là loại thứ nhất.
- Quả thật tôi không biết nhiều về La gia lắm, nhưng không cần biết nhiều như thế, tôi chỉ cần biết La gia nợ tôi, bắt người Mạc gia tôi là được.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Chỉ là một La gia, còn chưa đủ lọt vào mắt y tiên bất tử hắn.
Hứa Bình nhíu mày, cũng không tức giận.
Mạc gia có thể quật khởi với tốc độ nhanh như thế, quả thật Mạc Phàm có tư cách kiêu ngạo.
- Nếu Mạc tiên sinh thật sự đi diệt La gia, tốt nhất cẩn thận hai thứ này.
- Thứ gì?
Mạc Phàm nhướn mày, tò mò hỏi.
Từ chỗ Tống Minh Huy, hắn biết được La gia có thần linh che chở, chẳng lẽ La gia còn những thứ khác.
- Thứ nhất là Hạn Bạt, tất cả Hạn Bạt trong sa mạc rộng lớn ở Mạc Bắc do La gia quản.
Hứa Bình thận trọng nói.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lộ ra chút dị sắc.
Hắn không hề xa lạ với Hạn Bạt, xem như là cương thi cấp cao, tẩu hành như phong, sở đáo chi địa, xích địa thiên lý, có trí tuệ nhất định.
Hạn Bạt tồn tại trong sa mạc rộng lớn không có gì kỳ lạ, hoàn cảnh ở sa mạc khô ráo quả thật dễ dàng khiến thi thể không thối rữa.
Nhưng Hạn Bạt ở Mạc Bắc đều do La gia quản lý, chuyện này có chút thú vị.
- Thứ hai thì sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Nghe nói La gia có Sơn Hà Ấn một phương, cả Mạc Bắc đều phải nghe theo ý La gia, nếu không đừng nghĩ rời khỏi Mạc Bắc, cho nên chúng tôi muốn đến Mạc Bắc quay phim, nhất định phải cần người khéo léo như Thôi Tường.
Hứa Bình thận trọng nói.
Những tin tức này, một người bình thường như cô vốn không nên biết, cô cũng tình cờ nhìn thấy trong phòng sách Viên gia.
- Sơn Hà Ấn?
Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi.
Sơn Hà Ấn là một loại pháp bảo cấp cao, luyện nhập địa mạch một phương vào trong tỉ ấn, do đó có thể dựa vào pháp bảo khống chế núi sông một phương.
Chẳng trách Tống Minh Huy hoài nghi La gia có quỷ thần che chở, Sơn Hà Ấn này còn tốt hơn quỷ thần.
- Cảm ơn nhắc nhở, tôi đã biết.
Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ động, nhanh chóng khôi phục như thường, không có một chút lo lắng.
Hứa Bình thấy Mạc Phàm không sợ hãi, khẽ thở dài.
- Vậy chúc Mạc tiên sinh may mắn.
“Ha ha.” Mạc Phàm cười.
Chỉ là một La gia, đối phó bọn họ còn cần may mắn sao?
Hắn không nói gì thêm, nhắm mắt dưỡng thần.