Trong cửa hàng đồ cổ, mọi người đều nhìn về phía tay Mạc Phàm, nhướn mày.
Tảng đá này nhìn tương tự tảng đá của Miyamoto Kawa, thực ra lại kém xa.
Tảng đá này của Mạc Phàm nhỏ hơn tảng đá của Miyamoto Kawa, rõ ràng thạch bì dày hơn nhiều, cho dù bên trong là một khối linh thạch, giá trị cũng kém hơn không ít.
- Mạc Phàm, chỉ với tảng đá này của cậu, cậu chắc chắn tôi không ăn được sao?
Thu Minh Nguyệt cười đùa nói.
Dù gì anh ta cũng là thiếu gia ở Hải Châu, gia sản trên trăm triệu, trân châu kích cỡ trái vải đều mài thành bột phấn cho anh ta rửa chân, anh ta không ăn nổi thứ này của Mạc Phàm sao?
Mạc Phàm không để ý đến Thu Minh Nguyệt, nếu không phải có Tuyết Nhi ở đây, dựa vào những lời vừa rồi của đám Tống Tử Duyệt, hắn đã giết bọn họ rồi.
Ngón tay hắn hơi dùng lực, thạch bì bị nghiền nát.
Kim quang tỏa ra, giống như mặt trời nhỏ được phóng ra từ trong bóng tối, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ linh thạch, cả cửa hàng đồ cổ được bao phủ bên trong, ngoại trừ màu vàng thì không nhìn thấy gì.
Linh khí nồng đậm, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên đánh về phía cửa sổ, chui vào lỗ chân lông mỗi người, khiến tứ chi bách hải vô cùng thoải mái.
Trong kim quang, một tảng đá cỡ quả trứng gà, bay từ tay Mạc Phàm ra, trôi nổi giữa không trung.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe kim quang, khóe miệng nhếch lên ý cười.
- Quả nhiên là Thiên Địa Nguyên Thạch.
Có cục đá này, trái lại hắn đến La gia không cần lo lắng thần hồn có vấn đề.
Hắn tạo mấy pháp ấn đánh vào trong Thiên Địa Nguyên Thạch, quang mang trên Thiên Địa Nguyên Thạch chậm rãi tối đi, rơi vào tay hắn.
- Đây là thứ trân quý nhất, anh ăn được sao?
Mạc Phàm cầm Thiên Địa Nguyên Thạch, lạnh giọng hỏi.
Thu Minh Nguyệt nhìn tảng đá lấp lánh kim quang, miệng há to, kinh hãi không nói nên lời.
- Tôi, tôi…
Anh ta từng thấy không ít thứ kỳ dị, nhưng thứ thần kỳ như trong tay Mạc Phàm, tuyệt đối là lần đầu tiên.
Tống Tử Duyệt cau mày, sắc mặt rất khó coi.
Linh thạch của Miyamoto Kawa đã đủ kinh người, bọn họ gần như thắng chắc.
Nhưng Mạc Phàm lấy ra được thứ càng tốt hơn, hơn nữa viên linh thạch của Miyamoto Kawa so với khối này của Mạc Phàm, quả thật là gặp sư phụ, hoàn toàn không phải cùng cấp bậc.
Cảm giác này giống như là, bọn họ mới leo lên đ ỉnh núi thấy mặt trời ló từ trong mây ra, cho rằng mình đang đứng trên đỉnh núi, nhưng chợt phát hiện bọn họ vẫn ở dưới chân núi.
Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên trợn mắt há miệng, vô cùng khiếp sợ nhìn tảng đá trên tay Mạc Phàm.
Chỉ nhìn cục đá thôi cũng khiến người ta thoải mái, linh khí bên trong không chỉ gấp mười linh thạch kia.
Cho dù An Hiểu Hiên có kiến thức rộng rãi, lúc này vẻ mặt mê mang.
- Đây, đây là thứ gì?
Ở đây chỉ có Miyamoto Kawa nheo mắt lại, trong mắt lóe sáng ánh sáng lạnh, nhìn chằm chằm cục đá này, trong mắt đều là không cam lòng.
Người khác không biết tảng đá này, sao hắn không biết?
Chỉ cần vừa rồi hắn không đánh cược với Mạc Phàm, nhìn vài lần, tảng đá này sẽ là của anh ta.
Hiện giờ anh ta không chỉ bại bởi Mạc Phàm, còn bỏ lỡ thứ được gọi là tiên thạch.
- Đây là Thiên Địa Nguyên Thạch.
Miyamoto Kawa vừa nói như vậy, vẻ mặt Bạch Tiểu Tuyết, An Hiểu Hiên và Tống Tử Duyệt sửng sốt.
Bọn họ không biết tảng đá này, nhưng biết Thiên Địa Nguyên Thạch.
Thiên Địa Nguyên Thạch được xưng là Tạo Hóa Thạch, người bình thường đạt được có thể trở thành tu sĩ, thậm chí là tiên nhân trong truyền thuyết.
Nghe nói ở triều Minh, một vị đạo sĩ 30 tuổi rất tầm thường, may mắn đạt được một khối Thiên Địa Nguyên Thạch, một năm sau thành quốc sư.
- Mạc Phàm, tảng đá này thật sự là Thiên Địa Nguyên Thạch sao?
An Hiểu Hiên khó mà tin hỏi.
- Đúng vậy.
Mạc Phàm gật đầu
“A!” Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên đều hít vào một ngụm khí lạnh, không chỉ không có chút vui sướng, trái lại còn lo lắng.
Tảng đá này quá nổi tiếng, rơi vào tay Mạc Phàm, chỉ sợ càng thêm phiền phức.
Mạc Phàm cười khinh thường, dời mắt nhìn Tống Tử Duyệt và Miyamoto Kawa.
- Các người còn gì muốn nói?
Trong mắt Tống Tử Duyệt hiện lên vẻ kỳ lạ, không nói gì thêm.
Trái lại Miyamoto Kawa chớp mắt, đứng dậy.
- Mạc tiên sinh không chỉ có pháp lực cao cường, nhãn lực cũng cao hơn Miyamoto tôi, tôi thua, nhưng Mạc tiên sinh có thể bán khối Thiên Địa Nguyên Thạch này cho tôi không, tôi có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của Mạc tiên sinh, ví dụ như lấy danh nghĩa của nhà Miyamoto cầu hôn Bạch gia thay Mạc tiên sinh.
Ở trong mắt anh ta, giá trị tảng đá này trên Bạch Tiểu Tuyết.
Người phụ nữ như Bạch Tiểu Tuyết, ở Nhật quốc anh ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ít đi một người cũng không sao.
Nhưng nếu anh ta luyện hóa được tảng đá này, sẽ nhanh chóng trở thành cường giả Tiên Thiên đỉnh phong, không chỉ thực lực đuổi kịp và hơn Mạc đại sư mới nổi tiếng ở Châu Á gần đây, đời này còn có hi vọng trùng kích thần cảnh.
Vì tảng đá này, anh ta chẳng quan tâm chuyện khác.
Mạc Phàm nheo mắt, cười lạnh lùng.
Y tiên bất tử hắn cầu hôn Bạch gia, cần lấy danh nghĩa nhà Miyamoto sao?
Nói đùa!
- Nếu tôi nhớ không sai, dựa theo đánh cược lúc trước, bây giờ anh lập tức rời khỏi Hoa Hạ?
Sắc mặt Miyamoto Kawa khó coi, anh ta đã nói điều kiện tối đa rồi, vậy mà người Hoa Hạ này không động tâm, trong mắt anh ta chớp lóe sắc bén.
- Mạc tiên sinh, tôi thua, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, nhưng đề nghị vừa rồi của tôi, anh chắc chắn không suy xét sao, xin thứ cho tôi nói thẳng, với bối cảnh và thực lực của anh, ngay cả cầu hôn Bạch tiểu thư cũng không đủ, Thiên Địa Nguyên Thạch ở trong tay anh là họa không phải phúc.
Miyamoto Kawa uy hiếp.
Mạc Phàm lắc đầu cười, chỉ sợ Miyamoto Kawa này không biết hắn là ai, dám nói thực lực và bối cảnh của hắn không đủ để cầu hôn Tuyết Nhi.
Hắn chỉ không muốn vì thân phận của hắn, ảnh hưởng đến tình cảm của hắn và Tuyết Nhi.
- Anh biết tôi là ai không?
Mạc Phàm cười nhạt hỏi.
- Anh là?
Miyamoto Kawa nhướn mày, đánh giá Mạc Phàm lần nữa.
Mạc Phàm không chỉ khiến Âm Dương Nhãn của anh ta không có tác dụng, còn tìm được Thiên Địa Nguyên Thạch, chẳng lẽ là người của thế gia Hoa Hạ?
Không đợi Mạc Phàm trả lời, Tống Tử Duyệt cười lạnh lùng, xen miệng vào.
- Mạc Phàm, chẳng lẽ anh muốn nói cho chúng tôi biết anh là Mạc đại sư Đông Hải, theo tôi được biết lúc này Mạc đại sư Đông Hải bị giam trên đỉnh núi rồi.Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.
Xem ra Tống Minh Huy chỉ nói phần đầu cho Tống Tử Duyệt, còn chưa nói kết quả cho cô ta.
- Trái lại cô biết nhiều thật.
- Tôi không chỉ biết chuyện này, còn biết một chuyện khác, chắc chắn hôm nay anh không mang được khối Thiên Địa Nguyên Thạch này đi.
Tống Tử Duyệt cười nói.
Rõ ràng cô ta lại bại bởi Mạc Phàm, không chỉ không nổi trận lôi đình, trái lại tâm tình rất tốt.
Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.