Nhìn thấy người này, hầu như tất cả mọi người ở trong phòng học đều thay đổi sắc mặt.
- Chủ nhiệm Nghiêm của phòng giáo vụ sao?
Phòng giáo vụ là phòng kỷ luật của trường, chuyên bắt những lỗi như hút thuốc, đánh nhau, trốn học, yêu đương, nếu những chuyện này bị bọn họ tóm được, bị phê bình trước toàn trường là nhẹ, phạt tiền, dùng cách xử phạt về thể xác là chuyện thường như cơm bữa, thậm chí có học sinh còn bị đuổi học.
Có thể nhìn thấy phòng giáo vụ bắt học sinh hút thuốc thường xuyên, đi tới tát hai cái bốp bốp, học sinh cũng không dám phản kháng.
Cho nên bình thường, đa số học sinh khi nhìn thấy người của phòng giáo vụ đều trốn, tránh làm bọn họ để ý.
Nếu hỏi học sinh phòng đáng ghét nhất của trường, chắc chắn là phòng giáo vụ.
Chủ nhiệm Nghiêm làm ở phòng giáo vụ rất hợp lý, vì ông ta nổi tiếng là nghiêm khắc, không chỉ có học sinh nữ sợ, ngay cả học sinh nam nhìn thấy ông ta cũng thành thật.
Từng có một học sinh nam yêu đương, bị chủ nhiệm Nghiêm này đánh gần chết, bắt quỳ viết bản kiểm điểm.
Nhưng chủ nhiệm Nghiêm vẫn không bỏ qua cho anh ta, còn bắt anh ta tuyệt giao với nữ sinh kia trước mặt học sinh toàn trường, cuối cùng học sinh nam kia nhảy lầu suýt chết.
- Nói chuyện yêu đương đã bị chủ nhiệm Nghiêm trừng trị như vậy, Mạc Phàm đánh Tống Trung nhiều như thế, lần này thì xong rồi.
Vương Vân lo lắng nói.
Bàn Tử nuốt nước miếng một cái, sắc mặt trắng xanh, dũng cảm vừa mới nổi lên biến mất toàn bộ trong chớp mắt, đồng thời nháy mắt liên tục với Mạc Phàm.
Có lẽ Mạc Phàm vừa mới tới nên không biết người này, không thể trêu chọc ông ta được.
Tống Trung nhìn thấy chủ nhiệm Nghiêm, hai mắt sáng lên, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
- Thầy Nghiêm, thầy tới rất đúng lúc, học sinh mới tới này coi trời bằng vung, vô duyên vô cớ đuổi huấn luyện viên quán Taekwondo, chúng em tới hỏi cậu ta nguyên nhân thì cậu ta liền ra tay đánh chúng em, thầy nhanh dạy dỗ cậu ta đi.
Tống Trung hắt toàn bộ bát nước bẩn lên người Mạc Phàm, không để lại một chút gì trên mình.
Lông mày chủ nhiệm Nghiêm nhíu lại, nhìn lướt qua xung quanh Tống Trung.
Ngoài Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt ra, hầu như trên mặt mỗi người đều có vết thương.
Ngay sau đó ánh mắt lộ ra một chút nghiêm nghị nhìn về phía Mạc Phàm.
- Em chính là tên lưu manh đuổi thầy Dư sao?
Mạc Phàm nhìn chủ nhiệm Nghiêm, ánh mắt hắn hơi lạnh.
Sao hắn có thể không nhớ rõ thầy Nghiêm của phòng giáo vụ được, ngoại hiệu là Diêm La Vương.
Kiếp trước hắn luôn bị Trương Siêu, Triệu Phi bắt nạt, có một lần hắn không thể nhịn được nữa, nhìn thấy chủ nhiệm Nghiêm đi ngang qua, liền tố cáo với chủ nhiệm Nghiêm.
Hắn vốn tưởng rằng chủ nhiệm Nghiêm sẽ xử phạt đám người Trương Siêu, nhưng mà không ngờ tới chính là, chủ nhiệm Nghiêm này thấy đối phương là Trương Siêu, ông ta không chỉ bỏ mặc, còn mắng hắn:
- Vì sao bọn họ không bắt nạt người khác, nhưng cứ bắt nạt em, nguyên nhân chỉ có một, đó là em đáng bị như vậy.
Lúc ấy hắn thất thần tại chỗ, mắt trợn tròn.
Hắn không hiểu hắn bị bắt nạt, ông ta lại nói hắn đáng bị như vậy, hắn không hiểu trong nhà hắn không có tiền nên bị người ta bắt nạt, lại càng không rõ vì sao người có tiền có thể muốn làm gì thì làm.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, đến trường thực sự có thể thay đổi được vận mệnh sao?
Lúc ấy máu nóng trong người hắn dâng lên, hắn cầm lấy một cái chai đập lên đầu Triệu Phi.
Lúc này, chủ nhiệm Nghiêm bắt đầu nhiệm vụ của chủ nhiệm phòng giáo vụ, ông ta đi lên đá hắn một cái.
- Tên nhóc thối, nhà nghèo còn chưa tính, vậy mà còn đánh người, em có đền được không?
Người này và đám Trương Siêu đánh hắn đến mức phải vào phòng y tế của trường học.
Sau đó phòng giáo vụ xử phạt là, hắn không chỉ nộp tiền phạt, còn bồi thường tiền thuốc men cho đám người Triệu Phi, đây là kết quả cha hắn cầu xin dượng nói giúp.
Lúc ấy hắn suy nghĩ cẩn thận, không phải nhân sinh rất bất công, mà vì có tên cặn bã như chủ nhiệm Nghiêm ở đây, dẫn đến bất công này.
Nếu là kiếp trước, chắc chắn hắn sẽ sợ hãi rụt rè không dám đi trêu chọc Diêm La Vương này.
Bây giờ thì sao, đừng nói là Diêm La Vương, thần lừa dối hắn hắn giết thần, Phật ngăn cản hắn hắn phá hủy Phật.
- Là tôi đuổi anh ta đi, có chuyện gì sao?
Mạc Phàm không có trả lời mà hỏi lại.
Những lời hắn nói làm mọi người xung quanh sợ hãi, Mạc Phàm hung hãn ở trước mặt Tống Trung thì thôi đi, còn dám liều lĩnh ở trước mặt chủ nhiệm phòng giáo vụ.
Bàn Tử bắt đầu lau mồ hôi, bởi vì không ít lần anh ta ngủ gật trong lớp bị chủ nhiệm Nghiêm tóm được, nên hiểu tính tình chủ nhiệm Nghiêm.
Đám người Tống Trung, Triệu Phi thì cười đắc ý, đắc tội chủ nhiệm Nghiêm, không khác gì đắc tội với Vương thiếu.
- Thầy Nghiêm, thầy thấy đúng không, tên nhóc này thật ngông cuồng.
Chủ nhiệm Nghiêm cười không thèm để ý, ông ta làm nhiều học sinh chuyển trường rồi, thêm một Mạc Phàm cũng không sao.
- Những người này đều do em đánh sao?
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu.
Chủ nhiệm Nghiêm cười lạnh lùng, ông ta không ngờ Mạc Phàm thừa nhận nhanh như vậy, vậy thì đủ để xử lý rồi.
- Tên lưu manh em còn ngang ngược sao, vì sao lại đánh người?
- Chuyện này không có liên quan gì đến tôi, ông muốn hỏi thì hỏi bọn họ, vì sao tôi phải đánh bọn họ.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Chủ nhiệm Nghiêm liếc mắt nhìn đám người Tống Trung một cái, cười cười.
- Chuyện này còn phải hỏi à, không phải Tống Trung đã nói rồi sao.
Đám người Tống Trung cười đắc ý, quả nhiên có tiền có thể sai khiến được ma quỷ.
Anh ta cũng không tin, tên nhóc này còn dám giương oai ở trước mặt chủ nhiệm Nghiêm.
- Ông đã nhận định lời bọn họ nói, còn hỏi tôi làm gì?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Tên nhóc em còn dám mạnh miệng, muốn làm phản hả, coi thường nội quy trường học, ra tay đánh người, em thực sự cho rằng không ai có thể quản được em đúng không? Em khốn nạn như vậy, không cho em sắc mặt nhìn xem, em sẽ không biết mình họ gì, theo tôi đến phòng giáo vụ.
Vương Vân đứng ở bên cạnh không nghe nổi nữa.
Vô cùng rõ ràng, chủ nhiệm Nghiêm đứng về phía đám người Tống Trung.
- Thầy Nghiêm, sao thầy không hỏi rõ ràng mọi chuyện đã vội kết luận, Mạc Phàm có đánh nhóm người này, nhưng có nguyên nhân khác.
Chủ nhiệm Nghiêm thấy Vương Vân mở miệng, Vương Vân không chỉ là lớp trưởng còn là phó chủ tịch hội học sinh, quan trọng hơn là cha cô ta là cán bộ cấp cao của thành phố, dù sao cũng phải nể mặt một chút.
- Bạn học Vương Vân, tên lưu manh này thừa nhận đánh người, ngay cả em cũng nói tên nhóc này đánh người, không phải nguyên nhân đã rõ ràng sao, những học sinh đến từ nông thôn, không có mấy học sinh tốt, không chỉ học tập kém, còn thích gây chuyện thị phi, vừa mới đến có hai ngày liền gây chuyện lớn như vậy, tôi nhất định phải dạy dỗ em ấy thật tốt.
- Là Tống Trung đánh em trước, Mạc Phàm mới ra tay đánh bọn họ.
Lúc này, Bàn Tử cũng không phục đứng dậy nói.
Chủ nhiệm Nghiêm nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái, sau đó nhìn đám người Tống Trung hỏi:
- Chuyện là như vậy sao?
- Bàn Tử, mày đừng nói bậy, tao đánh mày khi nào, ai nhìn thấy thì mau đứng ra?
Tống Trung nói mang theo ý uy hiếp, nhìn xung quanh một vòng.
Đám học sinh xung quanh không có ai dám đứng ra, còn nhao nhao cúi đầu.
- Mày xem đi Bàn Tử, đây đều là bạn học cùng lớp, bọn họ sẽ không nói dối.
Bàn Tử có chút nóng nảy:
- Vậy vết thương trên người tao từ đâu mà ra.
- Ai biết mày gây chuyện ở đâu.
Tống Trung cười mỉa:
- Thầy Nghiêm, vừa rồi Bàn Tử ỷ có Mạc Phàm ở đây, cũng tát em hai cái.
- A… phải không, vậy em cũng theo tôi đến phòng giáo vụ đi.
Chủ nhiệm Nghiêm dùng thước dạy học chỉ vào Bàn Tử nói.
Mặt Bàn Tử xám như tro tàn, không dám nói chuyện.
Vương Vân cũng không biết nên nói gì cho phải, trong chớp mắt, cô ta có xúc động muốn cho Tống Trung và chủ nhiệm Nghiêm một cái tát.
- Bạn học Vương Vân, em còn có chuyện gì sao, nếu không có chuyện gì, thầy đưa hai tên lưu manh này đến phòng giáo vụ, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của những người khác, yên tâm, thầy nhất định sẽ xử phạt theo lẽ công bằng, để cho bọn họ không dám làm chuyện xấu.
Chủ nhiệm Nghiêm cười đắcý nói, lấy thước dạy học đánh Mạc Phàm.
- Đi thôi, tên lưu manh, còn thất thần làm gì?