Tần lão nhìn lướt qua Thường Ngộ Xuân bị ông ta ói ra toàn thân là máu, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.
- Có phải tên nhóc cậu châm nhiều châm như vậy lên người ông đây hay không, cậu không muốn sống nữa à, ông đây tư thế hào hùng tung hoành sa trường nhiều năm như vậy, ghét nhất bị người ta đụng vào, nhất là đàn ông.
Nói xong Tần lão giơ tay giống như muốn véo tai Mạc Phàm.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, ông cụ này rất thú vị.
Trong phòng ngủ, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tần lão vừa rồi còn bệnh tình nguy kịch, được Mạc Phàm châm mấy châm, tỉnh dậy một cách thần kỳ.
Ngoại trừ tinh thần hơi uể oải ra, thì không khác gì người thường, vẫn là tính cách trước đây, còn phong cách trước đây nữa.
Phải biết rằng, bệnh của Tần lão, sau khi Hạc Duyên Niên nhìn xong đều lắc đầu bất lực.
Thường Ngộ Xuân cũng vậy, thiếu chút nữa muốn mạng của Tần lão, nếu không phải Mạc Phàm ra tay đúng lúc, chắc là hôm nay cũng không chống đỡ được.
Ngoại trừ hai người họ, có không biết bao nhiêu thầy thuốc nổi tiếng đều bó tay.
Nhiều thầy thuốc đều không có biện pháp chữa bệnh, vậy mà được một thiếu niên 16 tuổi chữa khỏi.
Ánh mắt một đám người nhìn Mạc Phàm, tràn đầy khiếp sợ và khó mà tin.
Thường Ngộ Xuân như gà gỗ đứng yên chỗ cũ, miệng há to, nhưng không phát ra âm thanh gì, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tần lão được cứu sống là một, càng làm ông ta kinh ngạc chính là châm thuật Mạc Phàm sử dụng.
- Thật sự là Thổ Hành Châm và Thủy Hành Châm sao?
Hai loại châm thuật này, ông ta là truyền nhân của Ngũ Hành Châm mà không nắm giữ được, không phải là không có châm phổ, mà độ khó của hai loại châm thuật này không phải người thường có thể lĩnh ngộ.
Kim Hành Châm và Mộc Hành Châm xem như đơn giản nhất, ông ta mất hơn 70 năm mới nắm giữ được.
Mạc Phàm mới 16, 17 tuổi, sao có thể hiểu được mấy loại sau của Ngũ Hành Châm?
- Làm sao có thể?
Thường Ngộ Xuân không thể tin được.
Nhưng máu vừa tanh vừa hôi trên mặt ông ta và Tần lão tỉnh lại đã chứng minh toàn bộ.
Đúng là Thổ Hành Châm và Thủy Hành Châm của Ngũ Hành Châm.
Chuyện này giống như một cái tát, còn tàn nhẫn tát vào mặt ông ta.
Một đứa bé 16 tuổi dùng Ngũ Hành Châm gia truyền nhà ông ta, chữa khỏi cho người bệnh thiếu chút nữa bị ông ta hại chết.
Nếu là Hạc Duyên Niên ông ta sẽ thừa nhận, nhưng đối phương là đứa bé 16 tuổi Hạc Duyên Niên mang đến.
Ông ta ước gì có thể tìm cọng mì sợi thắt cổ.
Anh em Tần thị cũng kinh hãi không nói nên lời, vì chữa khỏi bệnh cho ông cụ, không biết bọn họ đã mời bao nhiêu danh y.
Cơ bản là bảo bọn họ chuẩn bị hậu sự, ai biết ông cụ được một tên nhóc không có danh tiếng gì cứu sống.
Khiếp sợ rất nhiều, hai anh em vội vàng đi qua ngăn ông cụ véo tai Mạc Phàm.
Đây không phải là cháu nội của ông ta, mà là người cứu mạng ông ta đó.
Hai người còn chưa tới gần Tần lão, tay Tần lão lại buông thõng xuống, ngủ mất.
Hai anh em sửng sốt, vội vàng hỏi:
- Mạc tiểu thần y, chuyện này là sao vậy?
Giọng điệu nói chuyện của hai người không còn tràn ngập nghi ngờ như trước, mà phát ra tôn kính và cảm kích từ tận đáy lòng.
- Không sao, Tần lão bị bệnh lâu như vậy, lại trải qua nhiều lần trị liệu như thế, nguyên khí tiêu hao quá lớn, thân thể hư yếu, nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày sẽ khỏe hơn.
Mạc Phàm giải thích.
- Có thể hồi quang phản chiếu hay không?
Bác sĩ Vương hỏi.
Nói xong, nhìn thấy ánh mắt giết người của anh em Tần thị và lính bảo vệ quanh Tần lão, ông ta mới biết mình nói sai rồi, vội vàng câm miệng.
Lúc này lại nghi ngờ Mạc Phàm, thật sự là không sáng suốt.
- Cút!
Tần Trách lạnh lùng liếc mắt nhìn bác sĩ Vương một cái, tức giận nói.
Bác sĩ Vương xám xịt rời đi.
Tần Chính cảm kích lấy một tấm thẻ vàng ra, không khác thẻ ngân hàng mấy, nhưng dày hơn một chút, bên trên khắc chữ Tần màu vàng.
- Đây là chút tâm ý của Tần gia chúng tôi, mong Mạc tiểu thần y vui lòng nhận cho.
Tần Trách thấy Tần Chính lấy tấm thẻ này ra, vẻ mặt khiếp sợ, khóe miệng giật giật vài cái, nhưng không phản đối.
Mạc Phàm nhìn lướt qua tấm thẻ, nhìn về phía Hạc lão.
Trước đó hắn nhận Bích Huyết Châm của Hạc lão, ở Hoàng Gia Cửu Hào thì Tần Doãn Nhi ra mặt, xem như là đưa phí chữa trị rồi.
Hạc Duyên Niên cười hâm mộ nói:
- Mạc tiểu hữu, nếu Tần đại thiếu cho cậu, cậu liền nhận đi, Tần gia cũng không hay lấy tấm thẻ này ra, lão hủ cũng không có, cậu cần phải cất kỹ.
Khóe mắt Mạc Phàm nhếch lên, hắn vốn không có cảm giác gì với tấm thẻ này, thấy Hạc lão coi trọng tấm thẻ này như vậy, cũng không khách sáo, liền nhận lấy.
Chắc là thẻ hội viên gì đó, hắn cũng không nghĩ nhiều, nói không chừng sau này cần dùng.
Thường Ngộ Xuân nhìn chằm chằm tấm thẻ trong tay Mạc Phàm, khóe miệng giật giật, ông ta không phải là Mạc Phàm, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của tấm thẻ này.
Nếu ông ta chữa khỏi cho Tần lão, tấm thẻ này là của ông ta, nhưng bây giờ…
- Tôi thua, ngày khác tôi sẽ đưa Hồi Xuân Châm cho cậu, vừa rồi hơi thất lễ, mong Mạc tiểu thần y đừng trách phạt.
Thường Ngộ Xuân cắn răng nói, khuôn mặt già nua đỏ bừng.
Vậy mà ông ta thua bởi một đứa bé 16 tuổi, ít nhiều gì trong lòng cũng không chấp nhận nổi.
Nhưng thua thì thua, sai thì sai.
Mạc Phàm nhíu mày, nghĩ một lát nói:
- Tôi còn có việc, đi trước một bước, trách phạt thì không cần, châm trên người Tần lão phiền ông thu lại giúp tôi.
Bản tính của Thường Ngộ Xuân này không xấu, chỉ tranh cường háo thắng chút, vẫn chưa chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn làm y tiên một đời, không đến mức gây khó dễ cho ông ta.
- Chuyện này…
Thường Ngộ Xuân lại sửng sốt, vốn tưởng rằng cậu ta sẽ nhục nhã mình mất hết mặt mũi, ai biết chỉ bảo ông ta rút châm.
- Lão Thường, ông còn không nhanh đồng ý, nếu ông không đồng ý, tôi chỉ có thể làm, nói không chừng rút hết châm ra Thủy Hành Châm và Thổ Hành Châm đều mất.
Hạc lão vội vàng trêu chọc.
Mạc Phàm không chỉ cho ông ta bậc thang, còn xuất phát từ ý tốt.
Châm cứu ngoại trừ tìm huyệt định vị ra, sâu cạn cũng vô cùng quan trọng, cũng là điểm khó nắm chắc nhất, sai chỗ nào, đó là sinh tử.
Thông qua rút châm có thể biết được sâu cạn trong đó, đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối là một cơ duyên tốt.
Tuy không tính là vũ nhục, nhưng mặt Thường Ngộ Xuân còn đỏ như đánh tiết gà.
Vừa rồi ông ta còn không phục Mạc Phàm, bây giờ thoải mái tiếp nhận.
Bất luận là y thuật hay khí chất, ông ta đều kém Mạc Phàm không chỉ một chút.
Đây thật sự là phong phạm đứa bé 16, 17 tuổi nên có sao?
Đây mới là phong phạm của thần y!
- Tôi nguyện thừa nhận đánh cược thua, tiếp nhận trừng phạt.
- Như vậy mới phải chứ, khà khà.
Hạc lão cười nói.
Ánh mắt đám người trong phòng nhìn Mạc Phàm đều thay đổi, còn trẻ tuổi đã làm thần y nổi tiếng ở thành phố Đông Hải tâm phục khẩu phục rồi.
Thực lực này, khí phách này, chỉ sợ không tìm thấy ở thành phố Đông Hải, nhưng bây giờ có một người ở ngay trước mặt bọn họ.
Y thuật cao thâm như vậy, còn cầm thẻ đen của Tần gia, sau này có ai ở Đông Hải dám trêu chọc?
…
Đợi Mạc Phàm rời đi, trong phòng ngủ của Tần lão, vẻ mặt Thường Ngộ Xuân khổ sở.
- Lão Hạc, tên nhóc kia thật sự là ông gặp được ở tiệm thuốc sao?
Ở tiệm thuốc mà gặp được thiên tài như vậy, cho dù chính mắt thấy, ông ta vẫn có chút không dám tin tưởng.
- Sao thế, vẫn không phục à?
Hạc Duyên Niên cười trêu chọc.
- Lão Thường tôi cả đời chưa từng phục người nào, nhưng hôm nay thật sự bái phục.
Thường Ngộ Xuân nói.
Phục từ tận đáy lòng.
- Ông nói xem dạng người gì có thể dạy dỗ thiên tài như vậy?
- Chuyện này thì tôi không biết, nhưng dù sao ông và tôi cũng không có bản lĩnh này, thế nào, ông muốn đánh chủ ý với sư phụ cậu ta sao?
Hạc Duyên Niên liếc mắt nhìn Thường Ngộ Xuân một cái nói.
Lúc trước ông ta cảm thấy ngoại trừ Cửu Tử Thần Châm ra, y thuật của Mạc Phàm không kém ông ta lắm, bây giờ xem ra ông ta kém xa Mạc Phàm.
Không chỉ Thường Ngộ Xuân bái phục, chính ông ta cũng bái phục rồi.
Cửu Tử Thần Châm, hai châm thủy thổ trong Ngũ Hành Châm, đều là châm thuật khó ai biết được.
Nếu trên người Mạc Phàm xuất hiện kỳ tích gì, ông ta sẽ không cảm thấy kỳ lạ nữa.
- Bái sư phụ cậu ta làm vi sư thôi, ông nói xem chúng ta bái Mạc Phàm làm vi sư thì thế nào?
- Lão Thường à lão Thường, hôm nay ông làm tôi bái phục đó.
Hạc Duyên Niên vuốt râu cười nói.
Lão Thường chưa từng bái phục người nào, vậy mà có thể nói muốn bái Mạc Phàm 16 tuổi làm vi sư.
- Tôi thấy có thể đó.