Biệt thự số 9.
Chuyện của Tần gia, Mạc Phàm không có nghĩ nhiều.
Phí thời gian suy nghĩ nên đối phó với Tần gia thế nào, chẳng bằng nghĩ nên tăng lực lực ra sao.
Chỉ cần hắn đủ mạnh, cho dù là Tần gia cũng cần phải cúi đầu.
Hắn lấy ra yêu đan của Nhiếp Hồn Thú nhỏ bằng ngón cái, bên trong ẩn chứa linh khí vô cùng cường đại.
Nếu hắn có thể hấp thu toàn bộ linh khí bên trong, tiến vào Trúc Cơ trung kỳ đã không là vấn đề.
Hắn vốn chuẩn bị tìm nguyên liệu, luyện chế yêu đan này thành Yêu Linh Đan.
Bây giờ không có linh chi trăm năm của Tần Trách, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác luyện hóa Yêu Linh Đan này.
Suy nghĩ một lát, mấy chữ xuất hiện trong đầu hắn.
- Thái Thượng Hóa Linh Kinh.
Đây là công pháp kỳ lạ đặc biệt nhất trong Thái Thượng Cửu Kinh, tu giả bình thường nuốt sống yêu đan và một số linh thảo, không chỉ có tác dụng phụ lớn, còn nguy hiểm nổ tan xác.
Nếu bây giờ hắn nuốt yêu đan này vào, chưa đến nửa khắc hắn đã nổ tan xác mà chết.
Nhưng chỉ cần luyện thành công pháp này, tu giả sẽ có được năng lực cường đại hơn yêu thú, hấp thu trực tiếp linh lực trong yêu đan, chỉ là phải chịu thống khổ không nhỏ.
Thân là y tiên bất tử, hắn vốn từ chối phương pháp thô bỉ này.
Luyện chế yêu đan thành linh dược, không chỉ có thể thoải mái hấp thu linh khí trong yêu đan, còn trợ giúp Kết Đan.
Nhưng bây giờ chỉ có thể như vậy, hắn nhớ lại Thái Thượng Hóa Linh Kinh, muốn bắt đầu lĩnh hội kinh thư này.
Bỗng nhiên lông mày hắn nhíu lại, ngoài cửa truyền đến giọng Vương mụ.
- Thiếu gia, ở cửa có vị là Tần tiên sinh muốn gặp cậu.
Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, người báo thù đến rồi sao?
- Tôi đã biết.
Mạc Phàm lên tiếng.
Hắn cất yêu đan, ra biệt thự.
Trên khu đất trống trước biệt thự, Tần Cừu đứng khoanh tay, vẫn bộ dạng nói nói cười cười như trước.
Tần Cừu nhìn thấy Mạc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Linh khí chỗ cậu rất nồng đậm, cậu làm thế nào vậy?
Ông ta là Nội Kình trung kỳ, mẫn cảm với linh khí vượt qua người thường, sao không cảm nhận được linh khí ở chỗ Mạc Phàm nồng đậm dị thường?
- Một tiểu trận pháp mà thôi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Đây chỉ là hiệu quả của một cái Trận Bàn, đợi hắn bố trí Trận Nhãn xong, cộng thêm ba Trận Bàn, linh khí không chỉ càng nồng đậm hơn, Tần Cừu muốn tiến vào cũng không dễ dàng như vậy.
Vẫn là quá yếu.
- Tiểu trận pháp?
Tần Cừu nhướn mày lên, nhìn Mạc Phàm đầy dị dạng.
Có thể làm linh khí xung quanh căn biệt thự này gấp 5 lần trở nên nơi khác, chỉ là tiểu trận pháp?
Rốt cuộc trên người người thanh niên này có bao nhiêu bí mật?
Vô thượng y thuật, vô địch võ đạo và pháp thuật, còn am hiểu Tụ Linh Trận Pháp, Tần gia tích lũy vài chục năm, chưa hẳn đã so được với Mạc Phàm.
Bây giờ Tần gia muốn làm kẻ địch với người trẻ tuổi khủng bố, ông ta thật sự hơi lo lắng.
- Tiểu trận pháp không tệ.
Tần Cừu cười khổ nói.
- Ông tới đây không phải chỉ là thăm hỏi đơn giản như vậy đi.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Nếu là cầu hòa, sẽ không sai Tần Cừu tới đây.
Tần gia lấy tên cho Tần Cừu là cừu, lại truyền thụ võ đạo này, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như vậy, Tần Cừu là thanh kiếm báo thù cho Tần gia.
- Lão gia tử ra lệnh, lấy 5 phần lực lượng, trả lại cậu một quyền.
Tần Cừu cười nói.
- 5 phần?
Mạc Phàm hơi bất ngờ.
Lão gia tử Tần gia đúng là thú vị, hắn dùng 5 phần lực đánh Tần Kiệt bị thương, lão gia tử sai Tần Cừu dùng 5phần lực tới đánh trả một quyền.
- Tâm ý của lão gia tử tôi xin nhận, ông vẫn nên dùng 10 phần lực đi, cộng thêm ông ta nữa, nếu không e rằng hai người không làm gì được tôi.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua vườn hoa nói:
- Xuất hiện đi, đừng trốn nữa.
Hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, linh hồn cường đại hơn người bình thường, có người ẩn nấp, sao hắn không phát hiện ra?
Tần Cừu nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Mạc Phàm.
- Oa?
Sau khi một tiếng kinh ngạc vang lên, một người đàn ông thân hình gầy yếu, vẻ mặt âm u tóc dài đi từ vườn hoa ra, bộ dạng người đàn ông rất tuấn tú, nhưng trong con ngươi tràn đầy dã tính, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái, giống như nhìn thấy sói đói.
- Lạc Minh ông tới làm gì?
Tần Cừu nhìn người tới, bất mãn hỏi.
Lạc Minh này là con nuôi của Lạc Phi Lạc tướng quân, cũng là cao thủ Nội Kình sơ kỳ ở Lạc gia.
Tuy chỉ là Nội Kình sơ kỳ, nhưng không thể khinh thường thực lực của Lạc Minh này.
Trước khi Lạc Minh chưa theo Lạc Phi, là tên sát thủ, am hiểu ám sát và dùng độc, không biết bao nhiêu Nội Kình trung kỳ và hậu kỳ chết trong tay Lạc Minh, cho dù là ông ta cũng phải kiêng kị vài phần.
- Ông đại biểu cho Tần gia báo thù giúp Tần Kiệt, đương nhiên tôi đại biểu cho Lạc gia, chẳng qua ông dùng 5 phần lực đánh thằng nhóc này một quyền, tôi dùng toàn bộ lực làm thịt tên nhóc này.
Lạc Minh cười gằn nói, trong mắt hiện lên sát ý.
Mạc Phàm làm Tiểu Kiệt bị thương, Tần gia chỉ trả một quyền, Lạc gia không dễ nói chuyện như vậy.
- Cho nên ông theo dõi tôi?
- Xem như là thế, vậy mà ông không phát hiện, xem ra Nội Kình trung kỳ cũng chẳng là gì?
Lạc Minh nhìn chằm chằm Tần Cừu, cười đắc ý nói.
- Tôi chẳng ra gì, ông bị một tên nhóc 16 tuổi phát hiện, rất lợi hại sao?
Tần Cừu cũng không tức giận, cười nói.
- Ông!
Mắt Lạc Minh nheo lại, hàn quang lóe lên.
Mạc Phàm ở một bên lắc đầu cười, rõ ràng hai người kia đến báo thù, lại đấu nhau trước.
- Hai người còn muốn báo thù không, không báo thù mà nói, tôi không phụng bồi nữa.
Lạc Minh thấy Mạc Phàm xoay người muốn vào nhà, lúc này mới không cãi nhau với Tần Cừu, nhìn về phía Mạc Phàm, cười hung dữ.
- Nhóc con, đừng tưởng rằng mày phát hiện ra tao thì có thể hung hãn, làm Tiểu Kiệt bị thương, hôm nay sẽ là ngày chết của mày.
- A… Hai người cùng lên đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ tháo miếng kiếm phù trên cổ xuống.
Từ khi hắn tiến vào cảnh giới Trúc Cơ tới nay, còn chưa chân chính kiểm nghiệm thực lực của mình.
Đúng lúc có một người Trúc Cơ trung kỳ và một người Trúc Cơ sơ kỳ, hắn cũng muốn thử xem.
Lạc Minh nhíu mày, Mạc Phàm trẻ tuổi hơn ông ta nghĩ nhiều, nhỏ như vậy có thể làm Tiểu Kiệt bị thương không nhiều.
Nhưng Mạc Phàm cũng càng cuồng vọng hơn ông ta nghĩ.
Ông ta cũng không nói gì thêm, mục đích của sát thủ là giết người, con mồi càng cuồng vọng, cơ hội của ông ta cũng càng lớn.
Lúc trước có đệ tử võ đạo thế gia đắc tội Lạc gia, còn trẻ tuổi đã rất giỏi võ, Nội Kình trung kỳ, vì quá cuồng vọng mà chết trên tay ông ta.
Mạc Phàm này chính là người kế tiếp.
Ông ta cười ha ha, chủy thủ lóe lên lam quang xuất hiện trong tay, chậm rãi tiến đến chỗ Mạc Phàm, tìm cơ hội đâm trúng.
- Tần Cừu, cậu ta đã nói là hai chúng ta rồi, ông còn không định ra tay?
Tần Cừu do dự, ngầm vận nội kình.
Ông ta vốn muốn làm cho qua, hoàn thành mệnh lệnh của lão gia tử rồi rời đi, dù sao ông ta cũng coi trọng Mạc Phàm.
Nhưng có Lạc Minh ở đây, nếu ông ta làm vậy, chỉ sợ trở về khó nói với Lạc gia và chị dâu.
- Bác sĩ Mạc, cậu cũng nên cẩn thận.
Vừa nói những lời này xong, Tần Cừu hít sâu một hơi như nuốt chửng biển lớn, linh khí xung quanh lập tức theo miệng mũi và lỗ chân lông ông ta, dũng mãnh lao vào trong cơ thể.
Chỉ trong chớp mắt, linh khí năm thước xung quanh Tần Cừu bị ông ta hút khô.
Tần Cừu vốn vô hại với cả người lẫn vật, trong chớp mắt như biến thành người khác, hơi thở vô cùng nguy hiểm quanh thân ông ta tản ra xung quanh.
Chân ông ta khẽ động, mặt đất lập tức vỡ ra như mạng nhện, cả người như đạn pháo bay ra khỏi nòng súng bay về phía Mạc Phàm, một quyền mạnh mẽ cuồn cuộn gió xoáy nổi lên đánh ra.
Còn chưa tới, đã làm người ta cảm nhận được hủy diệt trong đó.
Không chỉ như vậy, một bên khác, Lạc Minh cười ha ha, cả người biến mất trong tầm mắt Mạc Phàm, nguy hiểm không kém Tần Cừu bao nhiêu đột nhiên xuất hiện, như hủ cốt độc vờn quanh Mạc Phàm.