Vẻ mặt thô bỉ của người thanh niên trầm xuống, sau đó cười nịnh nọt:
- Vũ Đồng, đừng vậy mà, anh lái xe từ tận thành phố Tây Hồ đến đây, chi phí đi đường đã lên tới năm sáu trăm tệ, hôm nay anh còn đẩy mấy hội nghị quan trọng, đều là hạng mục giá trị mấy trăm vạn, anh tổn thất lớn như vậy, chỉ muốn lái chiếc xe Ferrari này đưa em đi làm, chắc chắn chiếc xe này còn chưa có ở thành phố Đông Hải, em ngồi lên nhất định làm mù mắt chó của đám giáo viên cổ hủ trong trường em.
Người đàn ông này mới mở miệng đã tràn đầy hơi vị tiền, làm lông mày Trần Vũ Đồng nhíu càng chặt hơn.
Người đàn ông này chính là phú nhị đại nhà cô giới thiệu, trái lại cô không ghét đám nhà giàu.
Nhưng Tần Thọ này ngoại trừ có cao ngạo tự đại của không ít phú nhị đại ra, ăn nhậu gái gú cờ bạc không thiếu, bình thường thường xuyên đi đến quán bar, sòng bạc và các loại party.
Những chuyện này cô cũng có thể cắn răng tiếp nhận, đàn ông mà, ai mà không có chút chơi bời.
Nhưng trên dưới Tần Thọ này đều là hơi tiền và tâm ngoan thủ lạt, thật sự làm cô không chịu nổi.
Động một tí là tiêu bao nhiêu tiền, đẩy mấy hội nghĩ, buôn bán lời mấy ngàn vạn, từ chối bao nhiêu mỹ nữ, có người dám thổ lộ với cô, người kia sẽ nhanh chóng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những điểm này làm cô chịu đủ rồi.
Cô vốn dạy học ở tỉnh Giang Nam, vì trốn người này mới tới thành phố Đông Hải.
Ai biết mới hơn một tháng, đã bị anh ta tìm được, xem ra người trong nhà thật sự quyết tâm muốn gả cô cho người này.
Nghĩ vậy, trong mắt cô lộ ra khổ sở.
- Tần Thọ, anh đủ rồi đó, tôi nói tôi thích đi bộ, nếu anh thích khoe của, tự mình lái xe là được.
- Tần Thọ?
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cha mẹ người thanh niên này đúng là có văn hóa, rất biết cách đặt tên.
Tần Thọ nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm bên cạnh Trần Vũ Đồng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
Hai người cùng ra khỏi tiểu khu, không phải hai người làm chuyện gì vô liêm sỉ đấy chứ?
- Vũ Đồng, cậu ta là ai vậy.
Tần Thọ chỉ Mạc Phàm trầm giọng hỏi.
- Cậu ấy là học sinh của tôi, anh còn chuyện gì không, không thì tôi phải đi dạy rồi.
Trần Vũ Đồng không kiên nhẫn nói.
- Học sinh của em, dạy một tên ăn mày như vậy có gì vui, nếu em không thích nhàn rỗi, anh có thể sắp xếp em đến công ty anh làm, cho em quản trên trăm người, tiền lương một tháng cao gấp vô số lần em làm giáo viên.
Tần Thọ dửng dưng nói.
Làm giáo viên, không thể trừng phạt mắng những học sinh này, cố hết sức cũng không đạt kết quả tốt, không cẩn thận sẽ bị cha mẹ học sinh tố cáo, không thể chịu nổi.
Đâu có thoải mái như đến công ty làm quản lý cấp cao, nhìn ai khó chịu sẽ đuổi người đó, căn bản không cần băn khoăn nhiều như vậy.
- Tôi làm chuyện tôi thích, ai cần anh lo?
Trần Vũ Đồng tức giận nói.
- Không phải em là vị hôn thê của anh sao, anh mặc kệ em thì ai quản?
Tần Thọ lại cười nói.
- Ai là bạn gái anh, tôi đồng ý gả cho anh khi nào?
- Em không có đồng ý, nhưng cha mẹ em đồng ý, quà đính hôn của anh bọn họ nhận rồi, ngày đính hôn cũng đã định, ngày 15 tháng sau.
Đôi mắt đẹp của Trần Vũ Đồng mở to, vẻ mặt sửng sốt, trên mặt lộ ra khó mà tin.
- Anh nói cái gì?
Trên mặt Tần Thọ tràn đầy đắc ý, anh ta thèm muốn sắc đẹp Trần Vũ Đồng không phải ngày một ngày hai.
Từ khi nhìn thấy Trần Vũ Đồng liền hạ quyết tâm muốn tán được Trần Vũ Đồng, cho dù không chiếm được trái tim cô, cũng phải chiếm được thân thể cô.
Nhưng Trần Vũ Đồng không thích anh ta một chút nào, vẫn không đáp không để ý tới anh ta, anh ta chỉ có thể xuống tay từ chỗ cha mẹ Trần Vũ Đồng, mới cho cha mẹ Trần Vũ Đồng một trăm vạn, hai người già kia đã tôn kính anh ta như khách quý, còn định ngày đính hôn.
- Chẳng lẽ cha mẹ em không nói cho em?
- Làm sao có thể!
Trần Vũ Đồng lắc đầu, không hề tin.
Mạc Phàm nhíu mày, 15 tháng sau, đúng là buổi tối Trần Vũ Đồng bảo hắn uống rượu với cô, kết quả thiếu chút nữa xảy ra quan hệ.
Xem xa Tần Thọ này là nguyên nhân khiến ngày đó tâm tình Trần Vũ Đồng không vui.
- Không tin, em có thể gọi điện thoại cho cha mẹ hỏi một chút.
Tần Thọ cười nói.
Lông mày Trần Vũ Đồng nhíu lại, sắc mặt trắng bệch, trong mắt là tuyệt vọng.
- Không có khả năng!
- Thực ra gả cho anh có gì không tốt, gả cho anh em không những không cần quan tâm vấn đề tiền bạc, còn hưởng thụ vinh hóa phú quý bất tận, chuyện tốt như vậy, không biết sau lưng có bao nhiêu mỹ nữ muốn gả cho anh đâu.
Tần Thọ có chút tự tin nói, giống như mỹ nữ là sắt dính trên người anh ta.
- Người nào thích gả thì người đó gả, dù sao tôi sẽ không gả cho anh.
Trần Vũ Đồng tức giận nói.
- Bây giờ không lấy cũng không sao, cách đính hôn còn hơn một tháng, em có thể chậm rãi suy nghĩ, anh đưa em đi làm trước.
Tần Thọ cười đùa, giơ tay kéo Trần Vũ Đồng lên xe.
- Tần Thọ, anh buông ra, tôi nói rồi, tôi sẽ không ngồi xe anh.
Trần Vũ Đồng tức giận nói.
Cô dùng lực vùng vẫy, muốn thoát khỏi tay Tần Thọ, nhưng dù sao cô cũng là con gái, sức lực không thể bằng Tần Thọ, giãy dụa vài lần cũng không thể tránh ra.
- Ngồi xe của anh thì sao chứ, sẽ không mang thai, cho dù mang thai cũng có không biết bao nhiêu người muốn đâu.
Tần Thọ đắc ý, muốn ôm Trần Vũ Đồng kiểu công chúa ép lên xe.
- Buông cô ấy ra.
Một giọng nói lạnh lùng truyền từ bên cạnh đến.
Tần Thọ hơi sững sờ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lộ ra hung ác, hung dữ nói:
- Đồ ranh con, nhanh cút đi, chuyện của người lớn mày đừng nhúng tay vào.
- Tiểu Phàm, em mặc kệ tôi, đi học trước đi, lát nữa tôi sẽ đến.
Trần Vũ Đồng thấy Mạc Phàm đứng ra, hơi sững sờ đồng thời cuống quít nói.
Chuyện Mạc Phàm đánh đám huấn luyện viên ở trường cô cũng nghe nói đến, nhưng Tần Thọ này không phải người hắn có thể chọc.
Cho dù Mạc Phàm đánh thắng Tần Thọ, thế lực gia tộc Tần Thọ sẽ làm Mạc Phàm nhà tan cửa nát, còn không phải chịu trách nhiệm gì.
Cô không muốn vì chuyện của mình, sẽ gây rắc rối cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm cười với Trần Vũ Đồng, sau đó thờ ơ nhìn Tần Thọ.
- Tôi cho anh hai lựa chọn, anh lập tức biến đi, sau này không được quấn lấy cô Trần, hoặc anh dùng chỗ nào xâm phạm cô Trần, tôi sẽ phế chỗ đó của anh.
Tần Thọ hơi nhíu mắt lại, buông lỏng Trần Vũ Đồng ra, đánh giá Mạc Phàm đầy hứng thú.
- Ô, còn nhỏ tuổi đã biết anh hung cứu mỹ nhân, nhân cơ hội tán gái, mày có biết tao là ai không, có tin tao không cần động tay, chỉ một câu nói sẽ có người trong trường học đánh mày tàn phế hay không?
Tần Thọ chỉ Mạc Phàm cười mỉa nói.
Tay anh ta chạm Trần Vũ Đồng thì phế tay, anh ta đè Trần Vũ Đồng tên nhóc này khiến anh ta thành thái giám chắc?
Bây giờ trẻ con đúng là, thật sự không biết trời cao đất rộng.
- Tần Thọ, anh làm gì thế, em ấy còn là đứa bé, bực bội thì trút lên tôi đây này.
Trần Vũ Đồng chắn trước người Mạc Phàm nói.
Chưa nói hết những lời này, lại kích thích lửa ghen trong lòng Tần Thọ.
Tiện nhân này xa cách với ông đây, lại bảo vệ tên ăn mày như thế, không phải là sư đồ luyến đấy chứ?
- Anh không chấp với cậu ta cũng được, lên xe.
Tần Thọ nắm lấy cổ tay trắng nõn của Trần Vũ Đồng cười đắc ý nói.
Chỉ cần Trần Vũ Đồng lên xe anh ta, anh ta sẽ mang Trần Vũ Đồng tới chỗ không người, thu phục trên xe.
Lông mày Trần Vũ Đồng nhíu lại, lộ ra chút do dự.
Không đợi cô quyết định có lên xe Tần Thọ không, Mạc Phàm lắc đầu.
- Anh đã không chọn điều thứ nhất, tôi chọn điều thứ hai giúp anh vậy.
Nói xong tay hắn như tia chớp, nắm lấy tay Tần Thọ đang nắm cổ tay Trần Vũ Đông, hơi dùng lực, âm thanh xương cốt bị lệch lập tức vang lên. “Rắc rắc!”
“A!” Tiếng kêu thảm thiết như giết heo truyền từ miệng Tần Thọ ra.