- Quỷ Ảnh Môn?
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Hắn chỉ suy xét việc tiến vào Thần Nông Tông, trái lại quên môn phái sát thủ này.
Quỷ Ảnh Môn có vẻ nổi danh ở gần Thần Nông Tông, môn phái bồi dưỡng sát thủ này có ba quy củ không giết.
Thứ nhất: Không giết người của Thần Nông Tông, vì vậy mà Quỷ Ảnh Môn có thể kiến môn lập phái ở gần Thần Nông Tông.
Thứ hai: Không giết người hơn một đại cấp bậc, Quỷ Ảnh Môn vì đảm bảo xác suất ám sát thành công, người phái đi giết nhất định phải cao hơn một cấp bậc.
Thông thường tu sĩ cảnh giới đại nhất không am hiểu ra tay với tu sĩ dưới một cảnh giới, nhưng Quỷ Ảnh Môn thì khác, hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm của bản thân, vì mục đích hoàn thành nhiệm vụ.
Thứ ba: Không giết hạng người vô danh, quy củ này khiến thanh danh của Quỷ Ảnh Môn lan xa chỉ trong thời gian ngắn thành lập.
Quỷ Ảnh Môn thành lập 30 năm, ít nhất có hơn một ngàn hạng người nổi danh đã chết do bị Quỷ Ảnh Môn ám sát.
Lúc này Mạnh Sơn Hà không có biện pháp với hắn, ứng phó mệnh kiếm đã đủ khiến Mạnh Sơn Hà gặp phiền phức rồi, quả thật rất có khả năng Mạnh Sơn Hà tìm sát thủ giúp đỡ.
Tổ chức sát thủ bình thường thì không sao, bọn họ sẽ không như Quỷ Ảnh Môn phái sát thủ cấp bậc cao như vậy đi giết một người tu vi thấp.
Nếu là ngang cấp, cho dù là hắn hay Vọng Cơ sư huynh, Hồng Nhu sư tỷ, đều không có chút sợ hãi.
Nhưng Quỷ Ảnh Môn tìm tới, vậy thì khác rồi…
Hắn nhíu mày, suy nghĩ một lát.- Lương trưởng lão, ngươi vẫn đang tìm Ngột Trần Châu đúng không?
- Hửm?
Nữ tử họ Lương nhướn mày, trong mắt hiện lên chút dị sắc.
Không chỉ có bà, Chúc Vũ đang xem phương pháp chế trà cũng nheo mắt nhìn Mạc Phàm.
Ngột Trần Châu là nguyên liệu chính của Trường Sinh Đan mà nữ tử họ Lương đang luyện chế, bà tìm rất lâu, mà vẫn không thể tìm được.
Chuyện này không phải bí mật, nhưng Mạc Phàm không thể biết được chuyện này.
- Sao ngươi biết?
Nữ tử họ Lương tò mò hỏi.
- Nếu ta biết, đã nói lên ta có lý do biết, tạm thời ta không thể giải thích lý do này cho bà, nhưng ta biết một chỗ có Ngột Trần Châu, Lương trưởng lão làm theo lời ta nói sẽ không uổng phí quá nhiều sức lực.
Mạc Phàm giải thích.
Lương trưởng lão này tên là Lương Nguyệt Hoa, kiếp trước vì không tìm thấy Ngột Trần Châu, nhìn đám sư đệ sư muội vượt qua mình, nghe nói thiếu chút nữa bị bức điên, cho dù sau đó sư phụ Lương Nguyệt Hoa cho bà một viên Ngột Trần Châu, trong Lương Nguyệt Hoa vẫn có khúc mắc không thể xóa nhòa.
Thứ này rất trân quý với Lương Nguyệt Hoa, nhưng không tính là gì đối với hắn ở kiếp trước, đưa cho Lương Nguyệt Hoa một viên cũng không sao.
Viên Ngột Trần Châu mà Lương Nguyệt Hoa đạt được ở kiếp trước, cũng là sư phụ Lương Nguyệt Hoa tới chỗ hắn lấy.
- Thật sao?
Đôi mắt Lương Nguyệt Hoa đảo liên tục, hỏi.
- Cho ngươi, tự ngươi xem đi.
Mạc Phàm lấy một ngọc giản ra, khắc thông tin vào bên trong, bảo Mạnh Vô Kỳ đưa cho Lương Nguyệt Hoa.
- Động Dương Thiên Cung?
Lương Nguyệt Hoa mở to mắt, lông mày lập tức nhíu lại.
Trái lại bà có biết thiên cung này, chẳng qua thiên cung này ở một nơi vô cùng hung hiểm, nghe nói là hành cung của một vị Đại Đế, không ít người mơ ước nơi này, nhưng không ai có thể đi vào bên trong hoàn toàn.
Cho dù bên trong có Ngột Trần Châu, bà cũng phải có mệnh lấy mới được.
- Không sai, Lương trưởng lão xem xong sẽ hiểu rõ, đợi hải tuyển kết thúc, ngươi có thể đi cùng Chúc trưởng lão, chỉ cần hai người đi theo và chuẩn bị như trong ngọc giản, không những lấy được Ngột Trần Châu, còn có thể giành được không ít thiên tài địa bảo ở bên trong.
Mạc Phàm giải thích.
Kiếp trước hắn từng vào Động Dương Thiên Cung này rồi, đi vào bên trong theo mật đạo trên ngọc giản, mật đạo này có thể tránh thoát lượng lớn trận pháp hung hiểm.
Với thực lực của hắn hiện giờ không dễ đi vào, không bằng để hai người đi vào thì hơn.
Lương Nguyệt Hoa bán tín bán nghi nhìn ngọc giản, vẻ mặt càng ngày càng khiếp sợ.
Bên trong ngọc giản này không chỉ ghi lại mật đạo thông tới Động Dương Thiên Cung, còn ghi lại trận pháp ở mỗi vị trí và phương pháp tránh né, thậm chí còn nói rõ nơi nào có bảo vật nơi nào có bẫy.
Nếu không phải Động Dương Thiên Cung vẫn chưa có tin mở ra, bà còn tưởng rằng Mạc Phàm vào Động Dương Thiên Cung, lấy những thứ ở bên trong ra.
Bà nhìn xong ngọc giản, liền đưa cho Chúc Vũ.
Sau khi Chúc Vũ xem xong, cũng hít vào một hơi khí lạnh, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ vô cùng khiếp sợ.
- Tiểu tử, không phải ngươi là Đại Đế ở Động Dương chuyển thế đấy chứ?
- Nếu ta là Đại Đế ở Động Dương chuyển thế, ta đi tới Động Dương đó là được rồi, không cần tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Đúng là vậy, nhưng thứ này là thật sao?
Chúc Vũ vẫn không dám tin tưởng nói.
Động Dương Thiên Cung là hành cung của Đại Đế, có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, muốn đạt được truyền thừa và bảo tàng trong Động Dương này.
Những người kỳ ngộ trong Động Dương Thiên Cung này, có không ít là cao thủ Đại Thừa.
Nếu chuyện này là thật, giá trị của ngọc giản này không thể đo lường, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một viên Ngột Trần Châu.
- Các ngươi có thể phóng phân thân hoặc linh thú vào thử xem, thiệt giả phân biệt sẽ biết, nếu hai vị đến cảnh giới Hóa Thần, không có khả năng chưa từng tiến vào một bí cảnh, ngay cả điểm thưởng thức ấy cũng không có?
Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Chuyện này thì không cần, chỉ là mật đạo Động Dương Thiên Cung này thật sự khiến người ta khó mà nói nổi.
Chúc Vũ cười nịnh nọt nói.
Ông ta tự xưng là y tiên hệ Phật, lúc này hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.
- Vậy vì sao ngươi lại cho chúng tôi thứ này?
Lương Nguyệt Hoa do dự, hỏi.
Mạc Phàm cho hai bọn họ thứ này, không phải là hết cách, nếu là hết cách, bọn họ không thể nhận.
- Hai người bảo hộ hai người giúp ta.
Mạc Phàm nhìn Lương Nguyệt Hoa và Chúc Vũ một cái, nói.
- Chỉ bảo hộ hai người thôi à?
Chúc Vũ nhíu mày, truy hỏi.
Mạc Phàm lấy cơ duyên của Động Dương Thiên Cung, chỉ bảo bọn họ bảo vệ hai người, chuyện này vô cùng lãng phí.
Cho dù Mạc Phàm đưa cơ duyên này cho hai cao thủ Đại Thừa, không phải không có khả năng đổi lấy bảo hộ của hai cao thủ Đại Thừa.
- Nếu hai người cảm thấy quá ít, đợi hai người chiếm được cơ duyên ở Động Dương Thiên Cung, có thể cho ta một phần, bao nhiêu thì tùy hai người.
Mạc Phàm không để ý lắm, nói.
Chỉ là một Động Dương Thiên Cung mà thôi, tuy là truyền thừa của Đại Đế, nhưng chỉ vậy mà thôi, hắn không có chút đau lòng nào.
Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa nhìn thoáng qua nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!