- Nghịch Thủy Hàn chết rồi sao?
Có người ngơ ngẩn nói.
Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, nếu bị một kiếm chém thành mấy mảnh, lại bị hỏa diễm đốt thành tro tàn, cũng chỉ có đường chết, Nghịch Thủy Hàn là một tu sĩ Kim Đan chắc chắn không có biện pháp may mắn thoát khỏi.
- Không có khả năng, không có khả năng!
Tôn Vô Tật lắc đầu, cảm thấy khó có thể tin nói.
Nghịch Thủy Hàn có tu vi cỡ nào, ở Ma Long Tinh anh ta trải qua vô số lần giết chóc mới có được chiến tu như hiện giờ, đừng nói là một tu sĩ Kim Đan như Mạc Phàm, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, cũng ít người là đối thủ của Nghịch Thủy Hàn.
Mạc Phàm là một y tu tinh thông y thuật, tất nhiên chiến lực sẽ không quá mạnh, dù sao tinh lực của một tu sĩ có hạn, không có khả năng đều có tạo nghệ cao ở nhiều phương diện.
Nghịch Thủy Hàn lại bị một y tu giết sao?
Tuy Bộ Kinh Phàm và Đông Phương Sóc không nói gì thêm, nhưng đôi mắt âm tình bất định.
Chuyện này, quá ngoài dự liệu của bọn họ.
Ngay cả lão giả họ Viên cũng sửng sốt, lông mày ông ta nhíu lại, nhìn về phía Lý Thanh Thành đứng bên cạnh.
- Yên tâm đi, Nghịch Thủy Hàn không chết dễ dàng như vậy đâu, thắng thua ở phía sau.
Lý Thanh Thành cười nói.
Người khác không biết tin ngũ cấp về Nghịch Thủy Hàn, nhưng cô ta biết rất rõ.
Cô ta vừa mới nói xong, Mạc Phàm giống như phát hiện ra được gì đó, ánh mắt hắn thay đổi nhìn về phía Ma Hồ dưới chân, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.
- Băng Phượng Đảm?
Băng Phượng Đảm là tinh hoa toàn thân của băng phượng, luyện hóa Băng Phượng Đảm rất có khả năng đạt được Băng Phượng Hoàng một loại năng lực vô cùng cường đại.
Phàm là nơi có nước, người luyện hóa Băng Phượng Đảm có thể trọng sinh chín lần, hơn nữa mỗi lần trọng sinh đều kích phát phẫn nộ của băng phượng, có được lực lượng càng mạnh hơn.
Hắn vừa nói mấy chữ này xong, một viên cầu màu lam có đường kính hơn hai mét dâng từ trong Ma Hồ lên, giọng nói khàn khàn của Nghịch Thủy Hàn vang lên bên trong.
- Tiểu tử, ngươi có thể bức ta tới nước này, ngươi cũng yếu lắm, nhưng kế tiếp, ngươi sẽ chết thảm hơn.
Viên cầu màu lam bay tới độ cao ngang Mạc Phàm, chớp lóe lam quang, lập tức biến thành dáng vẻ của Nghịch Thủy Hàn, trường kiếm trong tay không thấy nữa, nhưng bất luận là khí tức hay uy áp đều mạnh hơn trước không ít.
Anh ta vươn hai tay ra, gợn sóng lập tức xuất hiện trên Ma Hồ, lay động sang hai bên.
Giữa gợn sóng, một cự kiếm hàn băng như phượng hoàng chậm rãi nổi lên trên mặt nước, được Nghịch Thủy Hàn nắm trong tay, giống như nắm một tòa băng sơn rất to.
- Tử!
Nghịch Thủy Hàn rót lực lượng vào trong hai chưởng, trường kiếm trong tay nổi lên gợn băng ngập trời, lấy thế trảm thiên chém về phía Mạc Phàm.
Chỉ một kiếm, cả Ma Hồ bắt đầu chuyển động, toàn bộ đều nhào về phía Mạc Phàm.
Một kiếm này còn chưa tới bên cạnh Mạc Phàm, hàn khí bức người đã đông lạnh Mạc Phàm thành khối băng vĩ đại.
Mạc Phàm nhíu mày, không đợi hắn nghĩ biện pháp rời khỏi Huyền Băng, cự kiếm tràn đầy kiếm thế chớp lóe hào quang, nhanh chóng như lôi đình bỗng nhiên đánh tới.
Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, quang mang bảy màu trên người mới sáng lên, cự kiếm đã tới người hắn.
“Rầm!” Âm thanh khai sơn liệt địa vang lên.
Chỉ trong chớp mắt khối băng trên người Mạc Phàm vỡ nát, quang mang bảy màu chỉ kiên trì được một lát cũng nhạt màu dưới cự kiếm, cả người hắn bay về sau.
Nhưng chuyện này còn chưa xong, phần khác của băng kiếm đè về phía hắn tiếp.
“Thình thịch thình thịch…”
Rõ ràng chỉ là một kiếm, nhưng ở dưới cự kiếm này, Mạc Phàm bị chém từ giữa cự kiếm tới mũi kiếm, bị ấn sâu vào trên trận pháp bên cạnh Ma Hồ.
Dưới kiếm thế tràn đầy, bốn tầng phía trước của trận pháp chín tầng không thể chống đỡ nổi, vỡ nát theo tiếng, cơ thể Mạc Phàm kẹt trên tầng thứ năm của trận pháp.
Dưới một kiếm này, vừa rồi trên người hắn hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này lại tràn đầy vết thương như đồ sứ bị rạn.
Nhìn thấy Mạc Phàm bị thương toàn thân, đám Tôn Vô Tật vui vẻ.
- Băng Phượng Đảm, chẳng trách Nghịch thành chủ cường đại như vậy, hóa ra là luyện hóa Băng Phượng Đảm.
Đông Phương Sóc vuốtrâu, thở phào nhẹ nhõm nói.
- Tiểu tử này chết chắc rồi.
Tôn Vô Tật hơi nhếch miệng, nói rất chắc chắn.
Ông ta thân là y tiên, nên hiểu biết về Băng Phong Đảm hơn người khác nhiều.
Băng Phách Chi Thể, Huyền Băng Tuyệt cộng thêm Băng Phượng Đảm, hơn nữa địa điểm chiến đấu còn ở trên tiểu hồ, thế trận đang nghiêng về phía Nghịch Thủy Hàn.
Phượng Băng Đảm có thể luyện hóa người sống lại chín lần, mỗi lần còn mạnh hơn trước.
Sống lại lần thứ chín, cho dù là tu sĩ Hóa Thần cũng khó mà đỡ được một kích của băng phượng, Mạc Phàm càng không thể sống sót.
- Vô Tật huynh, ta biết Vô Tật huynh có quan hệ không tệ với thành chủ, Hoa Vĩ Long trên người tiểu tử kia, không biết đến lúc đó có thể làm phiền Vô Tật huynh hay không, ta nhất định sẽ không để Vô Tật huynh chịu thiệt.
Đông Phương Sóc cười nịnh nọt nói.
Tôn Vô Tật nhướn mày, lập tức sợ hãi ôm quyền với Đông Phương Sóc, nói với vẻ khiêm tốn:
- Đông Phương tiên sinh muốn hại chết Vô Tật à, Đông Phương tiên sinh là đại tu Hóa Thần, Vô Tật chỉ là y tiên Nguyên Anh nho nhỏ, chuyện mà Đông Phương tiên sinh phân phó Vô Tật làm được, Vô Tật nhất định sẽ tận tâm làm.
- Vô Tật huynh khách sáo quá rồi, hai chúng ta là người từng vào sinh ra tử, nếu không có Vô Tật huynh, Đông Phương Sóc ta đã chết trong bí cảnh kia rồi.
Đông Phương Sóc vội vàng nâng Tôn Vô Tật dậy, hơi bất mãn nói.
- Vậy mà Đông Phương lão đệ còn nhớ rõ chuyện này, vậy thì dễ nói chuyện rồi, Hoa Vĩ Long cứ để ta lo.
Tôn Vô Tật hơi nhếch miệng, cảm thấy hài lòng nói.
Quả thật ông ta và Đông Phương Sóc có quen biết, còn từng vào cùng một bí cảnh.
Nhưng tuyệt đối không tính là vào sinh ra tử, ông ta chỉ chữa thương cho đám Đông Phương Sóc mà thôi, địa vị hoàn toàn không ngang bằng nhau.
Hiện giờ một tu sĩ Hóa Thần như Đông Phương Sóc nói chuyện với ông ta như vậy, điều này khiến ông ta vô cùng hài lòng.
- Tôn tiên sinh, tại hạ là Bộ Kinh Phàm, là người của Bộ gia, lúc trước tiểu tử này đoạt Hoa Vĩ Long của ta và Đông Phương tiên sinh, còn lấy đi Kinh Long Đỉnh của ta nữa, nếu Tôn tiên sinh lấy một phần Hoa Vĩ Long giúp ta, ta nguyện ý tặng một Kinh Long Đỉnh cho Tôn tiên sinh, không biết ý của Tôn tiên sinh thế nào?
Bộ Kinh Phàm thấy Đông Phương Sóc đã đàm phán xong, vội vàng nói xen vào một câu.
- Người Bộ gia, đúng là thất kính thất kính, tiểu tử này đúng là đáng ghét, thừa dịp hai vị bị trọng thương cướp Hoa Vĩ Long thì không nói, còn lấy đồ của hai vị, lần này ta quyết định, đợi Nghịch thành chủ giết tiểu tử này, ta nhất định sẽ lấy một phần Hoa Vĩ Long cho hai vị.
Tôn Vô Tật vô cùng tức giận nói, giống như rất bất bình với hành động của Mạc Phàm.