- Tiểu Phàm, không nhìn ra công phu tán gái của anh cũng giỏi phết đấy, vừa bị tôi từ chối, nhanh như vậy đã tán Lưu đại mỹ nữ của chúng ta rồi.
Tống Uyển Nhi cầm một ly rượu vang, lại đi tới.
Ôm eo thon của Lưu Phỉ Phỉ, bộ dạng thân mật khăng khít, nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ.
Mạc Phàm nhíu mày, bị cô ta từ chối sao?
Hắn không có một chút cảm giác nào với Tống Uyển Nhi, nếu có cảm giác thì chỉ là chán ghét.
- Tôi chỉ làm quen với Phỉ Phỉ, có vấn đề gì sao?
- Đương nhiên là có vấn đề, muốn làm quen với Lưu đại mỹ nữ của chúng tôi đâu có đơn giản như vậy.
Tống Uyển Nhi nhìn Lưu Phỉ Phỉ, nhắc nhở:
- Phỉ Phỉ, cậu cẩn thận một chút, đừng để bề ngoài đơn thuần chất phác của anh ta lừa, vừa rồi anh ta đưa vòng tay giả cho Thi Vũ, còn nói là gỗ trầm hương giá trăm vạn, nói không chừng sẽ lừa cậu nói kiếp trước hai người là vợ chồng đó.
Mạc Phàm cười mỉa, người phụ nữ này đúng là thích đâm bị thóc, chọc bị gạo.
Kiếp trước hắn tặng chị họ bộ nội y sexy có phần diễn của người phụ nữ này, sau đó gặp phiền phức ở tiệc rượu, hắn thương tích đầy mình cũng do người phụ nữ này.
Nếu hắn không nhớ sai, sau khi Lưu Phỉ Phỉ tốt nghiệp đại học cuộc sống luôn không tốt, một phần nguyên nhân cũng là vì Tống Uyển Nhi.
- Mặc cô nghĩ thế nào thì nghĩ.
- Không phải chứ?
Lưu Phỉ Phỉ hơi nhíu mày, bán tín bán nghi nhìn Mạc Phàm.
Quả thật tướng mạo của Mạc Phàm không được coi là xuất chúng ở trong đám nam sinh, nhưng cô vẫn cảm thấy Mạc Phàm khác với những người khác.
Còn vì sao lại cảm thấy như vậy, cô cũng không thể lý giải, ít nhất sẽ không giống như Tống Uyển Nhi nói.
- Hai ta học cùng lớp vài năm, cậu còn không tin mình à, mình là vì tốt cho cậu đó.
Tống Uyển Nhi nhíu mày nói.
Luôn mãi nghi ngờ trong đầu, không phải Lưu Phỉ Phỉ nhìn trúng tên hai lúa này đấy chứ, sao lại khách sáo với tên hai lúa này như vậy.
Phải biết rằng trong trường có không biết bao nhiêu người muốn theo đuổi Lưu Phỉ Phỉ, đều bị Lưu Phỉ Phỉ vô tình từ chối, đến nay còn chưa có ai thuận lợi đến gần như Mạc Phàm.
Tống Uyển Nhi đã nói đến mức này, Lưu Phỉ Phỉ không tranh cãi nữa.
- Mình biết.
- Quả nhiên là chị em tốt, đi, chúng ta đi uống rượu.
Tống Uyển Nhi cười đắc ý, đồng thời còn liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
Một tên hai lúa muốn tán hoa hậu giảng đường, đâu có dễ như vậy, có tôi ở đây, đừng có nằm mơ!
Tán cũng chỉ có thể là Trương Siêu con nhà giàu như vậy mới được tán.
Tống Uyển Nhi mới mang theo Lưu Phỉ Phỉ rời đi, Trương Siêu giả mù sa mưa bưng ly rượu vang cùng vài người đi tới.
- Tiểu Phàm, sao em vẫn còn một mình, hay là anh bảo hai công chúa kia chơi cùng em nhé?
Trương Siêu chỉ hai mỹ nữ hát ở trên đài gần đó nói.
- Anh giữ lại cho mình mà chơi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Tươi cười trên mặt Trương Siêu cứng đờ, nhíu mày, thầm mắng vài câu.
Hai công chúa này đến đây là để đốt cháy bầu không khí bữa tiệc, chất lượng cũng không tệ, cho dù không phải là những cái tên đứng đầu bảng nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Lễ phục dạ hội một đen một trắng, phía trên lộ ra một vùng lớn tuyết trắng, phía dưới ngắn chỉ có thể che khuất mông, hai cái đùi tuyết trắng còn mặc tất chân, mỹ nữ như vậy nói một đêm không hai ngàn tệ cũng không ngoa.
Nếu không phải Lý Thi Vũ ở đây, chính anh ta sẽ không khách sáo, vậy mà tên nhóc này còn chê.
- Siêu ca, tên nhóc này là ai thế, không biết điều như vậy.
Bên cạnh Trương Siêu, Tôn Dương bất mãn nói.
Trương Siêu ra vẻ rộng lượng vẫy vẫy tay:
- Thôi, là em họ Thi Vũ, mới từ thị trấn đến, có thể là sợ người lạ?
Tôn Dương liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh bỉ, từ nhỏ anh ta đã sinh ra ở nội thành, anh ta tự cảm thấy mình cao hơn Mạc Phàm một cái đầu.
- Hóa ra là tên hai lúa, trách không được cho mặt mũi mà lên mặt.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn anh ta một cái, để ly cocktail trong tay xuống.
- Tôi đúng là từ nông thôn đến, nhưng có bản lĩnh thì anh lặp lại lời vừa nói thử xem?
Kiếp trước hắn mới từ nông thôn đến, nhìn người thành phố ăn mặc xa hoa, cảm thấy có chút tự ti nhát gan.
Nhưng trọng sinh quay về hắn đã khác, một đời làm tiên, ở trong mắt hắn, những người này không khác gì con kiến.
Dám sỉ nhục hắn, nhất định phải trả cái giá thật đắt.
Trương Siêu và Tống Uyển Nhi nhìn nhau cười, Tôn Dương ở đội thể dục của trường, phó đội trưởng đội bóng rổ, bình thường có mấy ai đánh được anh ta, xảy ra chuyện, tất cả đội bóng rổ đều xông lên đánh, có rất ít người dám trêu chọc anh ta, lần này Mạc Phàm nếm mùi đau khổ rồi.
- Tôn Dương, thôi, hôm nay là sinh nhật của Thi Vũ, nể mặt tôi, đừng chấp với cậu ấy lúc này.
Trương Siêu vội vàng khuyên.
Những lời này nói rất có tiêu chuẩn, lúc này không chấp, để sau này tính sổ sau.
Nếu Tôn Dương đánh Mạc Phàm ở trong bữa tiệc, chắc chắn Lý Thi Vũ sẽ không vui, sau này có cơ hội, chậm rãi chỉnh Mạc Phàm cũng không muộn.
Dù sao lúc này anh ta khuyên Tôn Dương, nếu Mạc Phàm dám ra tay trước, vậy anh ta cũng không có biện pháp.
- Nhóc con, coi như vận khí của cậu tốt, có anh rể tốt như vậy, nếu không hôm nay không ném cậu như quả bóng vào rổ, tôi sẽ không họ Tôn.
Tôn Dương liều lĩnh nói.
- Được rồi, nào, uống rượu thôi.
Trương Siêu bưng ly rượu lên nói.
- Hừ, đợi đấy!
Tôn Dương hừ lạnh một tiếng, không nhìn Mạc Phàm nữa.
- Đợi đấy sao?
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, lập tức cười lạnh lùng, một con kiến cũng dám nói hắn đợi đấy sao.
- Như vậy đi, tôi đợi anh ở toilet.
Chị họ làm tiệc ở đây, làm dơ nơi này không tốt lắm.
Nói xong, Mạc Phàm liền ra khỏi ghế lô, đi ra ngoài đến toilet.
- Siêu ca, em vốn muốn nể mặt anh, nhưng lần này không thể trách em được, em đi một lát sẽ quay lại.
Tôn Dương ngẩng đầu, bất ngờ nói.
- Chuyện này…
Trương Siêu lộ ra vẻ khó xử, nhưng trong lòng đã nở hoa, trong phòng riêng thì do anh ta quản, nhưng bên ngoài Mạc Phàm bị chỉnh như thế nào thì không phải là lỗi của anh ta, Hoàng Gia Cửu Hào này cũng không phải nhà bọn họ mở.
- Vậy cậu ra tay nhẹ chút, tốt nhất là không nhìn ra được, nếu không tôi không biết nói sao với Thi Vũ, cho dù cậu ta không biết đối nhân xử thế, cũng là em họ Thi Vũ.
- Em ra tay, anh cứ yên tâm.
Khóe miệng Tôn Dương cong lên, đi theo Mạc Phàm ra ngoài.
Anh ta cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra, thực ra Trương Siêu cũng thấy Mạc Phàm ngứa mắt.
Nói như vậy, chỉnh Mạc Phàm càng không có vấn đề, không những xả được giận, còn có thể lấy lòng Trương Siêu, nhất cử lưỡng tiện.
Hai mắt anh ta lóe sáng, đi theo Mạc Phàm còn chưa tới toilet.
- Ôi, tiểu soái ca này, đêm nay có rảnh không, uống vài chén với chị nhé?
Một mỹ nữ thành thục mặc áo thấp ngực, trang điểm đậm, say khướt nhào vào người Mạc Phàm.
Đường cong đẫy đà, dáng người nóng bỏng, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nhất là đám học sinh đang ở độ tuổi tò mò với người khác phái, căn bản không có bao nhiêu sức chống cự với mỹ nữ gợi cảm.
Nhất thời Tôn Dương nhìn mà trợn trắng mắt:
- Mẹ kiếp, chuyện tốt như vậy, sao không có phần của mình nhỉ?
Toàn thân mỹ nữ này đầy mùi rượu, vừa nhìn liền biết uống không ít.
Mạc Phàm nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Cô tìm người khác đi, tôi còn có việc.
Mỹ nữ vốn hơi say, bị Mạc Phàm lạnh lùng từ chối, nhất thời tỉnh táo hơn chút, lông mày hơi nhíu lại.
Tuy cô ta không phải tên đứng đầu Hoàng Gia Cửu Hào, nhưng mị lực cũng không kém người đứng đầu bảng, ngay cả ông chủ tỉnh khác đều nhìn trúng cô ta, càng không cần phải nói nam sinh xử nam như Mạc Phàm.
Nếu đứa trẻ này mở một chai rượu rẻ nhất với cô ta, để cô ta kiếm thêm chút tiền trích phần trăm thì cô ta sẽ không làm gì Mạc Phàm, ai biết hắn từ chối hoàn toàn như vậy.
Mỹ nữ nhìn thấy bóng người đi từ toilet ra, đôi mắt đẹp khẽ đảo, nắm lấy tay Mạc Phàm đặt lên mông cô ta.
- Ông chủ Lỗ, đứa con nít này ăn đậu hủ của em.