- Đúng vậy!
Đường Long nói ra tin tức moi được từ chỗ Chu Kiến Bình.
Hóa ra ngân hàng mà Chu Kiến Bình làm là của Vương gia, bởi vì Vương Kinh Phi điều tra chuyện của Mạc Phàm, điều tra ra Chu Kiến Bình dùng tiền ngân hàng và danh nghĩa đi cho nhà Mạc Phàm vay nặng lãi.
Vương Kinh Phi thuận nước đẩy thuyền, lấy điều kiện không xử phạt đám người này, bảo bọn họ đến nhà Mạc Phàm ầm ĩ gây chuyện.
Còn sai khiến Chu Kiến Bình nói những chuyện đó, mục đích rõ ràng là trả thù Mạc Phàm thần không biết quỷ không hay.
- Trả thù thần không biết quỷ không hay, ha ha!
Mạc Phàm cười lạnh lùng.
Nếu muốn thần không biết, trừ phi mình đừng làm.
Cho dù hắn trọng sinh có hiệu ứng hồ điệp, nhưng không có cánh hồ điệp, sẽ có hiệu ứng hồ điệp sao?
Sau khi hắn về nhà liền nghĩ ngay có người giở trò sau lưng, lúc ông ta nói câu cuối cùng, hắn đã đoán ra được là Vương Kinh Phi.
Sở dĩ không để Chu Kiến Bình nói ra, chính là sợ người nhà lo lắng.
- Vương gia có thể biến mất.
Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, lạnh lùng nói.
Chuyện Vương Tử Hoa lần trước là do Vương Kinh Phi giở trò quỷ phía sau, lần này lại nữa, nếu như không tiêu diệt Vương gia, chắc chắn sẽ còn lần thứ ba.
- Gửi cho tôi tất cả tài liệu về người Vương gia.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh nói.
Đường Long hơi sững sờ, trên mặt lộ ra chút do dự, thăm dò hỏi:
- Mạc tiên sinh, cậu sẽ không thật sự diệt Vương gia đấy chứ?
- Có vấn đề gì sao?
Mạc Phàm nhíu mày, bất mãn hỏi.
Kiếp trước, Vương Kinh Phi bán nợ nần nhà bọn họ cho Lâm Khuynh Thiên thì không nói.
Bây giờ lại âm thầm chơi trò mờ ám, muốn đẩy nhà bọn họ vào chỗ chết.
Nếu như không tiêu diệt Vương gia, sớm hay muộn Mạc gia sẽ bị hủy trong tay Vương Kinh Phi.
- Thực lực của cậu hoàn toàn có thể diệt Vương gia, nhưng cậu diệt Vương gia thành phố Đông Hải sẽ xong đời, tôi cảm thấy chuyện này không cần thiết, trừng phạt là được.
Đường Long nhỏ giọng khuyên, sợ chọc giận Mạc Phàm.
Phần lớn mạch máu kinh tế của thành phố Đông Hải đều do Vương gia nắm trong tay, điền sản, ngân hàng, trường học, ẩm thực đều có.
Nếu Mạc Phàm diệt Vương gia, thành phố Đông Hải lập tức sẽ nhiễu loạn.
Rất nhiều tiền bạc tồn ở chỗ Vương gia, tay không với tới tiền.
Trường học đóng cửa, trung tâm thương mại đóng cửa, nhà hàng ngừng kinh doanh.
Một quyền của Mạc Phàm đã đánh bại Tôn Hổ, nhưng phiền phức cũng sẽ không nhỏ, đến lúc đó chưa chắc Tần gia đã bảo vệ Mạc Phàm.
Đương nhiên không phải anh ta không có tư tâm.
Vương gia bị ngã, tất cả mọi người không có tiền, sản nghiệp của anh ta cũng xong đời theo, giá trị con người 100 triệu ngâm nước một nửa là ít.
- Hả…?
Mạc Phàm nhíu mày.
Hắn cũng không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy.
Nhưng mà vậy thì sao chứ?
- Ý của anh là bảo tôi bỏ qua cho Vương gia sao?
- Không dám, Vương gia đắc tội cậu, chết không luyến tiếc, tôi lập tức sai người thu thập tài liệu.
Thân thể Đường Long run lên, vội vàng nói, cũng không dám nói thêm một câu.
Sau đó anh ta vẫn cảm nhận được lửa giận trên người Mạc Phàm.
Đổi lại là anh ta, người nhà bị bắt nạt, có thực lực, chỉ sợ cũng như vậy.
Vì một Vương gia mà làm trái Mạc Phàm, không sáng suốt lắm.
Nếu như Vương gia thật sự bị diệt, có chỗ hại với anh ta, nhưng không phải không có lợi.
Những thứ mà Vương gia nắm giữ, tất nhiên sẽ có người nắm giữ thay.
- Ừm, anh đi làm đi, Vương gia diệt, anh có thể thử nắm giữ Vương gia thử xem.
Mạc Phàm gật đầu nói.
Hai mắt Đường Long sáng lên, trong mắt là kích động.
Anh ta là đại lão ở thành phố Đông Hải, nhưng chỉ nắm trong tay sản nghiệp giải trí, chữa bệnh là Sở gia, phần lớn các ngành khác đều nằm trong tay Vương gia.
Nếu có thể lấy được sản nghiệp của Vương gia, anh ta mới là đại lão ở thành phố Đông Hải chân chính.
Loại chuyện này anh ta vốn không nghĩ tới, nhưng may mà đứng ở bên Mạc Phàm, cũng may Vương gia không biết sống chết chọc vào Mạc Phàm.
- Tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của cậu, Mạc tiên sinh chuẩn bị đối phó Vương gia thế nào, cần tôi làm gì không?
- Anh đưa tài liệu về tất cả người của Vương gia là được, chuyện khác đều không cần anh làm, anh có thể chuẩn bị tiếp nhận Vương gia.
Hai mắt Mạc Phàm sáng lên, trong mắt nồng đậm sát ý.
- Dạ.
Đường Long vội vàng gật đầu nói:
- Mạc tiên sinh, mười mấy người kia làm sao bây giờ, đưa đến cục cảnh sát, hay là?
Đường Long làm hành động cắt cổ.
Đường Long chỉ đám Chu Kiến Bình, tuy bị đánh gần chết, nhưng vẫn chưa chết, bây giờ đang ở một rừng cây nhỏ không người cách không xa, do đám A Hào trông coi.
Mạc Phàm lấy khẩu súng của Chu Lan Sơn ra, đưa cho Đường Long.
- Biết chơi không?
- Biết một chút, kỹ thuật bắn súng không giỏi lắm, A Hào có vẻ hợi hại.
Đường Long nói chi tiết.
A Hào xuất thân là bộ đội đặc chủng, kỹ thuật bắn súng nhất định chuẩn.
- Chu Kiến Bình và Chu Lan Sơn không thể sống, những người khác xem rồi làm đi, chỉ cần đừng liên lụy đến chúng ta là được.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Chu Kiến Bình và Chu Lan Sơn là đầu sỏ gây nên, những người khác cũng khó thoát.
Nếu bắt nạt đến đầu Mạc gia, Vương gia đều bị diệt, bọn họ có lý do gì không chết?
- Tôi làm việc, cậu yên tâm.
Đường Long vỗ ngực đảm bảo, xử lý người xấu, anh ta rất có kinh nghiệm, cũng không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì.
- Nhanh lên, lát nữa cùng ăn cơm.
- Được!
Đường Long không kịp uống ngụm nước nhanh chóng đi làm việc.
Mạc Phàm gật đầu, vào sân nhà quen thuộc, nhà cửa và đồ đạc tuy cũ, nhưng vẫn làm hắn xúc động.
Năm 26 tuổi, nhà phải sửa chữa lại làm nông thôn mới, sân nhà bị phá, hắn không còn nhìn thấy nữa.
- Anh, há miệng, cái này cho anh ăn. . Ra chương nhanh nhất tại ⩵ T R 𝑈 M T R 𝑈 𝒴 Ệ N.𝗏n ⩵
Mạc Vũ thấy Mạc Phàm đi vào, ôm một túi kẹo lớn đủ màu Bàn Tử mang đến, đưa đến miệng Mạc Phàm.
Mạc Phàm cười há miệng, nuốt xuống.
- Có phải ăn rất ngon không?
Vào Tu Chân giới, hắn từng nếm vô số Tiên Thảo Thần Quả, nhưng không ngọt như viên kẹo đường này.
- Ăn ngon.
Mạc Phàm cười nói.
- Vậy em mang cho thím, anh trai em trai ăn.
Mạc Vũ cười vui vẻ nói.
- Ừ, đi đi, ăn xong anh lại mua cho em.
- Anh nói đó… Em nhớ kỹ rồi.
Mạc Vũ cười nói.
Những thứ mà Bàn Tử mang đến, bình thường cô chưa thấy qua, cho dù nhìn thấy, cũng sẽ không tìm cha mẹ đòi mua, cô biết cha mẹ có tiền chắc chắn sẽ mua cho mình.
- Ừ!
Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ, vào nhà nói chuyện với Tần Doãn Nhi, Lưu Nguyệt Như và cha Bàn Tử.
Giữa trưa bốn người không rời đi, sau khi cha ký hợp đồng xong, vốn muốn mang bọn họ đi ăn một bữa cơm chúc mừng.
- Không cần phiền phức như vậy, chúng tôi ăn gì cũng được, bữa tiệc lớn có cả đống cơ hội để ăn.
Tần Doãn Nhi khách sáo nói.
- Vậy thì ăn ở nhà tôi đi, mẹ tôi làm đồ ăn rất ngon, mọi người có thể nếm thử.
Mạc Phàm cười nói.
Chị họ nấu ăn giỏi như vậy, đều là học ở chỗ mẹ hắn.
- Cũng được!
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Lão mẹ Mạc Phàm tự mình xuống bếp, Mạc Phàm ở một bên giúp đỡ, Tiểu Vũ mang theo hai em trai con chú ba tới quấy rối, thím cũng đến giúp việc bếp núc.
Gần đến giờ ăn cơm, hai bàn đồ ăn đầy món gà nướng nồi đất, cá khô, củ cải hầm thịt bò và mười mấy món ăn nhà nông khác.
Tần Doãn Nhi, Lưu Nguyệt Như và cha Bàn Tử đều là người từng trải, có món nào mà chưa từng ăn.
Không chỉ không ghét bỏ, trái lại còn khen đồ ăn ngon, ngay cả Lưu Nguyệt Như và Tần Doãn Nhi bình thường giữ dáng cũng ăn không ít.
Cha, bác cả và cha Bàn Tử, còn cả Đường Long sau đó đến mở hai chai rượu ở bàn khác, cạn chén, không lâu sau bốn người đỏ bừng mặt, coi như là khách và chủ rất vui vẻ.
- Dì à, dì là người thành phố Nam Sơn sao, hình như những món ăn này đều ở phía nam.
Trong lúc ăn cơm, Tần Doãn Nhi vô ý hỏi.
- Tần tiểu thư đúng là tinh mắt, tôi là người của Tưởng gia ở Nam Sơn.
Lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày, vẫn nhiệt tình cười nói.
Chiếc đũa của Mạc Phàm dừng lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
- Tưởng gia!
Nhưng không nói gì thêm, vẻ mặt không đổi tiếp tục ăn cơm.