Không lâu sau, đám Chu Kiến Bình không hôn mê thì mặt mũi bầm dập nằm trên đất, khuôn mặt đầy máu.
Chu Kiến Bình bị Mạc Phàm đập choáng váng, cũng không tránh được một kiếp này, cơ bản mỗi người đều đánh ông ta vài cái, thuận tiện ân cần thăm hỏi tổ tông phía dưới ông ta.
Được người ta chiếu cố đặc biệt, vô cùng thê thảm.
Dù vậy, cũng không có người thương hại đám người thành phố lừa nhà Mạc Phàm.
Không phải máu lạnh, mà bọn họ đều biết, thương hại đám người xấu là tàn nhẫn với bọn họ.
Trút giận xong, đám người này được người của Đường Long ném lên xe như đồ bỏ đi.
Cha Mạc Phàm mở tờ chi phiếu, đưa chừng năm vạn cho chú ba Mạc Phàm, dặn dò vài câu, bảo chú ba mang đám người đi uống rượu.
Đồ nhà Bàn Tử đưa đến, cha Mạc Phàm để lại một ít, toàn bộ đều chia cho người xung quanh.
Ông vốn không phải là người hẹp hòi, nếu không phải trong nhà còn có khách, chắc chắn ông đã đến từng nhà cảm ơn.
Không nhờ những người này, ông đã sớm bị Chu Kiến Bình mang đi rồi.
Một bữa cơm năm vạn tệ, đừng nói bọn họ là nông dân, người thành phố cũng không có nhiều người hào phóng như vậy, còn chia nhiều thuốc lá rượu chè và đồ ăn như thế.
Một đám người hẹn nơi tụ tập, cầm lấy đồ vui mừng tản ra.
Cha Bàn Tử được bác cả Mạc Phàm mời vào, Đường Long đi xử lý đám Chu Kiến Bình.
Sau một chén trà nhỏ, cửa nhà Mạc Phàm chỉ còn lại Mạc Phàm và cha.
Trên mặt cha Mạc Phàm vẫn là nụ cười, giống như chưa tỉnh lại từ trong mộng.
Tươi cười này Mạc Phàm chỉ nhìn thấy lúc cha mở xưởng dược.
- Tiểu Phàm, con nói xem những chuyện này là thật sao?
Tần gia tới cầu hợp tác, Sở gia cũng tới, Đường Long đưa tới một triệu, sau đó còn cả ông chủ của siêu thị Kinh Hoa.
Chuyện này ông chưa từng nghĩ tới, ai biết sẽ thành sự thật, đổi lại là ai cũng không dám tin tưởng.
- Là sự thật.
Mạc Phàm cười nói, sau đó kêu lên một tiếng:
- A, đau!
Cha Mạc Phàm buông tai Mạc Phàm ra, lúc này mới thở ra một hơi.
- Còn biết đau, quả thật là thật.
…
Mạc Phàm có chút dở khóc dở cười, véo lỗ tai y tiên bất tử hắn mà không bị trừng phạt, cũng không có mấy người có thể làm được, cha là một người trong đó.
- Tiểu Phàm, Tần gia là sao đây?
Cha Mạc Phàm hỏi.
Tần Doãn Nhi đến đây cứu là phúc của ông, ông cụ Tần không sao, đến bây giờ chuyện này vẫn khiến tim ông ta đập thình thịch.
Nếu là ở cổ đại, giống như là người có địa vị cao nói chuyện với người địa vị thấp.
- Con nhớ con từng nói với cha rồi, ôngcụ Tần bị bệnh, được con cứu sống.
Mạc Phàm nói, lần trước cha đến, hắn đã giải thích với cha rồi.
- A… Cha nghĩ con nói đùa chứ, ai biết là thật.
- …
Mạc Phàm không biết nói gì, hóa ra cha không tin tưởng hắn, thật sự là cha ruột sao.
- Đó là sự thật.
Mạc Phàm nghiêm túc nói.
- Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử, cha không nuôi con vô ích rồi.
Cha Mạc Phàm vỗ vai Mạc Phàm, đắc ý nói, trên mặt tràn đầy vui mừng.
- Con cứu ông cụ Tần, sau này thi trường quân đội chắc chắn không là vấn đề rồi.
- Chắc không thành vấn đề.
Mạc Phàm gật đầu, hắn không nói chuyện hắn từ chối Hoa Hạ Thần Kiếm.
Nếu hắn nói, cha sẽ đánh hắn gãy chân mất.
- Tốt lắm.
Cha Mạc Phàm gật đầu, giống như tảng đá trong lòng đã buông xuống.
Ông vẫn muốn Mạc Phàm thi trường quân đội, điểm trường quân đội có vẻ cao, kiểm tra sức khỏe cũng nghiêm khắc, ông vốn đang lo lắng Mạc Phàm không qua được.
Bây giờ có Tần gia, chắc chắn không thành vấn đề, cho dù không thi, Tần gia cũng có thể tiến cử hắn vào trường quân đội.
- Lưu Nguyệt Như là sao vậy?
Cha Mạc Phàm lại hỏi, Tần gia là vì cứu ông cụ Tần, Sở gia cũng sẽ không có nguyên nhân.
- Con cứu con gái Lưu Nguyệt Như.
Mạc Phàm nói chi tiết, chỉ là hắn không nói chi tiết chuyện hắn chữa được ung thư.
Hôm nay có quá nhiều chuyện vui vẻ, nhiều thêm chuyện nữa, hắn sợ trái tim cha không chịu nổi.
- Tiểu Phàm, con thật sự chữa được bệnh thì khám cho mẹ con, chân mẹ con luôn không thoải mái, da của cha cũng không tốt, bác cả con cao huyết áp, chú ba con luôn quá xúc động, có thể chữa trị được không?
Cha Mạc Phàm tò mò hỏi.
Mạc Phàm có chút không chịu nổi, y tiên bất tử hắn còn chữa được ung thư, sao có thể không chữa được những bệnh này, vậy mà có người hoài nghi năng lực của hắn.
Nhưng đối phương là cha hắn, hắn có thể làm gì?
- Có thể, lát nữa con viết đơn thuốc, mọi người uống đúng hạn là được.
- A…
Cha Mạc Phàm gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
- Đúng rồi, con gái Lưu phu nhân, có phải là thiên kim Mộc gia, gia tộc chữa bệnh đứng đầu tỉnh Giang Nam, bộ dạng xinh đẹp hay không, không xinh đẹp cũng không sao, cô Tần cũng không tệ, tuổi lớn hơn một chút, nhưng nữ tam đại bão kim chuyên (1), con phải nắm lấy cơ hội.
(1): Nữ lớn hơn ba tuổi như ôm thỏi vàng
Mặt mũi sau này nhà chúng ta phải dựa vào biểu cảm của con.
Mạc Phàm sắp trợn trắng mắt, sớm biết như vậy, hắn chỉ bảo Đường Long tới thu phục chuyện hôm nay.
Bảo Tần Doãn Nhi và Lưu Nguyệt Như tới, tuyệt đối là sai lầm lớn nhất hôm nay.
- Cha, con tự có suy xét của mình, người ta đang đợi bên trong, có phải chúng ta nên đi vào trước hay không?
Mạc Phàm dời đề tài.
- Ừm, Tiểu Phàm, con nói xem cha đi vào, bọn họ có biến mất không?
Bỗng nhiên cha Mạc Phàm lại hỏi.
Mạc Phàm hoàn toàn không biết nói gì thêm nữa, hắn có thể lý giải tâm tình kích động lúc này của cha.
Con người kích động quá mức, sẽ dễ dàng sản sinh cảm giác không chân thực, không ảnh hưởng gì đến thân thể, bình tĩnh lại sẽ tốt hơn.
Lúc hắn mới trọng sinh, không khác gì cha lắm, chẳng qua bình tĩnh nhanh hơn cha chút, dù sao hắn là y tiên bất tử sống hơn 500 năm.
- Cha, yêntâm đi, đây đều là sự thật, bây giờ cha đi vào ký hợp đồng, gọi công nhân tới, ngày mai xưởng dược có thể sản xuất rôi.
Hai tay Mạc Phàm đặt lên vai cha, cười nói.
Một dòng linh khí truyền từ tay hắn vào trong cơ thể cha, gột rửa thân thể ông, bình phục hơi thở nhanh hơn bình thường nhiều.
Cha Mạc Phàm cảm thấy mát rượi truyền vào cơ thể, lúc này mới tỉnh táo lại, khóe miệng nhếch lên, cười xấu hổ.
- Là cha quá kích động, con nói xem chúng ta có nên ký hợp đồng không?
- Cũng có thể không ký, toàn bộ dựa vào cha thích hay không.
Mạc Phàm cười nói.
Cho dù từ chối, Tần gia và Lưu Nguyệt Như cũng sẽ không có ý kiến gì.
- Hợp đồng lớn như vậy sao có thể từ chối được, đi, ký hợp đồng.
Cha Mạc Phàm cười lớn, đi vào trong sân, vui vẻ trước nay chưa từng có.
Vui vẻ này, tóc trắng đen đan xen lại đen hơn chút.
Mạc Phàm cười vui vẻ, muốn đi cùng.
Một chiếc xe dừng trước cửa, Đường Long vội vàng bước từ trên xe xuống.
Nhìn thấy Mạc Phàm, vội vàng liếc mắt ra hiệu với hắn.
Mạc Phàm nhíu mày:
- Cha, cha vào trước đi, con đi tiếp đón sư huynh.
- Ừm, được.
Cha Mạc Phàm lên tiếng.
Mạc Phàm đi đến bên cạnh Đường Long, tươi cười trên mặt biến mất hoàn toàn, thay vào đó là lạnh lẽo.
- Điều tra xong rồi hả?
- Không lâu sau lão già kia liền nói rồi.
- Là ai?
- Vương gia ở thành phố Đông Hải!
- Lại là Vương gia!
Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, hàn quang bắn ra bốn phía.