Vậy mà đám người này làm cha Mạc Phàm già đi trong chớp mắt, đám người này súc sinh biết bao nhiêu.
- Quốc Hoa!
Nước mắt lăn dài trên má lão mẹ Mạc Phàm.
- Nhị ca!
Chú ba Mạc Phàm kêu lên, kiên cường như anh ta, cũng không ngăn được nước mắt chảy ra.
Bác cả Mạc Phàm đặt một tay lên trán, đau lòng đến mức không đành lòng nhìn.
- Tôi không sao.
Lão cha Mạc Phàm khoát tay nói.
- Hợp đồng đâu, tôi ký, quản lý xưởng thuốc thì thôi, tôi chỉ muốn ở nhà làm ruộng.
- Sao cậu phải khổ như vậy, sớm ký đã không chịu tội như thế?
Chu Kiến Bình giả bộ thương hại, trong mắt lộ ra tràn đầy vui sướng.
Cuối cùng xưởng dược cũng tới tay, còn lão cha Mạc Phàm không làm quản lý xưởng dược ông ta cũng không thèm để ý, đồ không biết tốt xấu.
- Hừ, sớm biết như bây giờ, hà tất phải làm những chuyện lúc trước?
Chu Lan Sơn hừ lạnh một tiếng, lấy ra một hợp đồng.
Lão cha Mạc Phàm làm như không nghe thấy, mặt không chút thay đổi, nhận lấy, nhìn kỹ một lần, muốn ký tên ông lên.
Chu Kiến Bình, Chu Lan Sơn nhìn nhau cười.
Những người xung quanh không mặt mày hớn hở, chính là nhếch miệng, vô cùng kích động.
Chỉ cần một chữ ký này, xưởng dược hơn 1000 vạn sẽ tới tay, còn không thuộc về ngân hàng, mà thuộc về bọn họ.
Đúng lúc này, một chiếc Land Rover màu đen ấn còi điên cuồng, nhanh chóng lái đến.
Người bên ngoài vội vàng nhường đường cho xe, tốc độ Land Rover không giảm đi, bay thẳng đến đám người Chu Lan Sơn đụng vào.
Đám Chu Kiến Bình đang đợi lão cha Mạc Phàm ký tên, thấy một chiếc xe lái tới, sắc mặt thay đổi, vội vàng tránh sang một bên.
Đám Chu Lan Sơn tương đối trẻ tuổi nên tránh khỏi, nhưng Chu Kiến Bình không tránh được.
“Rầm” một tiếng, bị đụng phải bay ra ngoài.
May mà là vùng nông thôn, trên đất đều là cỏ cao nửa thước, đất đai tương đối mềm, mặt Chu Kiến Bình úp xuống đất được Chu Lan Sơn đỡ dậy, nhưng không còn sạch sẽ như lúc đến.
Đám người này vô cùng tức giận, hung ác lập tức lộ rõ trên mặt.
- Con mẹ nó, ai, ai lái xe đó, biết mày đụng phải ai không hả?
Cửa xe mở ra, Mạc Phàm và Mạc Vũ xuống xe.
Mạc Vũ thấy tóc lão cha bạc đi, giống như già đi ba bốn mươi tuổi, trực tiếp nhào vào trong ngực lão cha.
- Cha, sao tóc cha lại bạc như vậy, đầu cha bị ai đánh hả?
Lão mẹ Mạc Phàm thấy Mạc Phàm và Mạc Vũ xuống xe, lau nước mắt, vội vàng chạy tới, loại chuyện này không để hai đứa thấy thì tốt hơn.
- Sao hai đứa lại quay về thế, hay là hai đứa…
Mạc Phàm nhìn thấy cha, lão mẹ, bác cả, chú ba và gương mặt quen thuộc xung quanh, còn cả sân nhà quen thuộc, trong lòng xúc động, cuối cùng kêu lên:
- Mẹ!
Lão mẹ Mạc Phàm thở dài, không nói tiếp nữa.
Mạc Phàm chào hỏi bác cả và chú ba, cuối cùng dời mắt nhìn cha.
Buổi sáng Tiểu Vũ mới rời đi, chắc chắn cha bạc đầu là do chuyện này.
Chớp mắt một cái đã bạc đầu, trên trán còn quấn vải, vải đều bị nhuộm đỏ.
Lửa giận dấy lên hừng hực trong ngực hắn, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công không tự chủ được vận chuyển.
Thân là y tiên bất tử, không phải hắn chưa thấy chớp mắt một cái đã bạc đầu, là do bi thương tuyệt vọng bất lực lớn gây ra, vậy mà đám người này ép cha đến nước này.
Sắc bén trong mắt hắn lóe lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người này một cái, cũng không lập tức tính toán với bọn họ.
Chớp mắt một cái già đi là tinh khí bị xói mòn diện rộng gây ra, Lý Sầm Vương ở cuối thời Minh cũng như vậy, nếu không chữa trị kịp thời sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thọ nguyên, phải chữa trị càng sớm càng tốt.
Hắn quay về xe cầm ra một chai nước, lại cầm một túi chocolate trẻ con thích ăn, lấy một viên đưa cho cha.
- Cha, cha uống nước, ăn cái này trước, có thể sẽ tốt hơn chút.
Nếu trực tiếp chữa trị, quá dọa người, vẫn nên che giấu tốt hơn.
Đám Chu Lan Sơn thấy là Mạc Phàm Mạc Vũ xuống xe, trong mắt lóe lên sắc bén, hai tên nhóc này muốn chết à.
Nhưng thấy Mạc Phàm đưa cho cha hắn một viên chocolate trẻ con hay ăn và chai nước, trực tiếp bật cười.
- Nhóc con, cha mày không đến mức già hồ đồ đâu, mà mày còn cầm đồ ăn trẻ con lừa gạt ông ta.
Những người xung quanh đều nghi ngờ, thậm chí là thất vọng.
- Ba anh em Mạc gia đều được, sao sinh đứa trẻ lại không hiểu chuyện như thế, lúc này mà quấy rối, cũng không nhìn xem trường hợp.
Cha Mạc Phàm cũng không tin, nhưng nghĩ đến chuyện uống rượu lần trước, đưa hợp đồng cho Mạc Phàm, nhận lấy nước và chocolate nuốt vào.
Mạc Phàm nhìn lướt qua hợp đồng, ngón tay bóp pháp ấn Quy Nguyên Thuật, lẩm bẩm trong lòng.
Pháp thuật này đến Trúc Cơ trung kỳ mới có thể sử dụng, cho dù hắn tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí tầm thường không thể so sánh, hiện giờ sử dụng cũng tổn hại đến đạo cơ của hắn, nhưng không lo được nhiều như vậy.
Ánh sáng xanh mắt thường khó thấy trong nước uống của lao cha, chui vào người ông.
Mái tóc trắng như tuyết của lão cha nhanh chóng biến thành màu đen mắt thường khó thấy được.
Trong phút chốc, đã biến thành nửa trắng nửa đen.
Lại qua một lát, biến thành đen nhiều bạc ít mới dừng lại.
Không chỉ có tóc, vết thương cha bị đánh hai cái cũng không đau đơn và choáng nữa.
Cảm giác sảng khoái tinh thần trào lên, lão cha hắn uống hết chai nước.
Tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn Mạc Phàm và cha hắn.
- Lão nhị, cảm thấy thế nào?
Bác cả Mạc Phàm ân cần hỏi.
- Đỡ hơn nhiều rồi.
Lão cha Mạc Phàm cười nói:
- Tiểu Phàm, con cho cha ăn gì thế?
Mạc Phàm thu hồi pháp thuật, có chút tiếc nuối.
Sử dụng Quy Nguyên Thuật, vẫn không thể bù lại toàn bộ tinh khí đã mất của lão cha, lát nữa hắn tìm chút linh dược điều trị cho cha, chắc sẽ tốt hơn.
- Không có gì, chỉ là một phương thuốc cổ truyền.
- À.
Lão cha hiểu rõ, cũng không nghi ngờ nữa.
- Nếu tóc bạc xong rồi, có phải nên ký hợp đồng hay không, con trai ông ngồi xe đụng phải chú Chu, nếu ông không ký, không chỉ lão tam nhà ông, ngay cả con trai ông cũng phải mang đi.
Chu Lan Sơn xen miệng nói.
Những lời này vừa nói ra, không khí lập tức nghiêm trọng.
Cha Mạc Phàm chuyển từ tóc đen đến tóc bạc lại quay về tóc đen, gần như là trải qua một cuộc sinh tử, ông cũng nhận ra được.
Có Mạc Phàm và Mạc Vũ sau này thế nào mà không được, cùng lắm thì mang một nhà già trẻ tới Tân Cương khai hoang.
- Tiểu Phàm, đưa hợp đồng cho cha, cha ký.
Giọng nói kiên định hơn trước nhiều.
Khóe miệng đám Chu Kiến Bình nhếch lên, trên mặt đều là tươi cười.
Mạc Phàm lấy một chai nước trong xe ra nữa, đưa cho lão cha.
- Cha, cha uống nước nữa đi, chuyện này cứ giao cho con.
Lão cha Mạc Phàm khẽ cau mày, nghĩ đến quan hệ giữa Mạc Phàm và Đường Long, gật đầu.
- Tiểu Phàm, đừng…
Lão mẹ Mạc Phàm vội vàng nói, lại bị lão cha Mạc Phàm kéo về.
Bác cả Mạc Phàm và chú ba Mạc Phàm cùng với những người xung quanh đều sửng sốt.
- Mạc Phàm được không?
- Mạc Phàm giải quyết sao?
- Đùa gì thế?
Đám Chu Kiến Bình sửng sốt một chút, sau đó không hẹn mà cùng cười.
Một đám người lớn không giải quyết được chuyện gì, để cho một đứa con nít giải quyết, đầu Mạc Quốc Hoa bị lừa đá sao?
- Tiểu Phàm, mới vừa rồi cháu lái xe đụng ông, ông không so đo với cháu, nhanh chóng vào trong nhà đi, nơi này không phải nơi quấy rối, để ông nói chuyện chính sự với cha cháu.
Chu Kiến Bình vẫn dùng tư thế trưởng bối, không nóng không lạnh nói với Mạc Phàm.
- Ông không so đo với tôi sao? Ha ha, hôm nay tôi muốn so đo với ông đó, Chu Kiến Bình.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, nói từng câu từng chữ.
Không so đo với tôi sao?
Dám động vào Mạc gia tôi, người thần đều giết.