Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe này chở đám Mạc Phàm tới vùng đất phồn hoa nhất thành phố Giang Nam, phía trước một tòa cao ốc hình kiếm.
Cả cao ốc này không chỉ là tòa nhà cao số một tỉnh Giang Nam, cũng là một trong những kiến trúc tốn kém nhất ở đây.
Lúc trước là của Tống gia, sau khi Tống gia đưa cho Mạc gia, cả cao ốc này thành tổng bộ của tập đoàn Mạc Thái.
Tập đoàn Mạc Thái làm việc ở mấy tầng cao nhất tòa nhà này, phía dưới mới là công ty của Tống gia.
Làm việc ở đây phần lớn là thành phần tri thức tỉnh Giang Nam, mọi người ở trong đều mặc đồ công sở giá trị xa xỉ, bất luận là cách ăn mặc hay khí chất không phải thành phố nhỏ có thể so sánh được.
Đám Mạc Phàm mới tiến vào đại sảnh màu vàng của tòa cao ốc, Tiểu Vũ bị nhà ăn nhân viên hoa lệ hấp dẫn.
- Anh, em muốn ăn Ice Cream kia.
Tiểu Vũ chỉ một chiếc Ice Cream trên biển quảng cáo nói.
Mạc Phàm lắc đầu bất đắc dĩ, dời mắt nhìn về phía Tiểu Tuyết.
- Vẫn còn thời gian, đúng lúc em cũng muốn ăn Ice Cream ở cửa hàng này, em và Tiểu Vũ đi tìm chỗ ngồi, hai người đi mua cho bọn em đi.
Bạch Tiểu Tuyết nhìn Tiểu Vũ, cười nói.
Nói xong cô nắm tay Tiểu Vũ tới một chỗ gần cửa sổ.
Mạc Phàm nhìn bóng lưng Tô Hiểu, cười không nói gì.
- Tiểu Phàm, hay là cậu đi bồi chị dâu và Tiểu Vũ, để tôi đi mua cho?
Bàn Tử đến gần cười nói.
- Không cần phải sốt ruột, chúng ta đi mua với nhau, đã lâu rồi hai chúng ta không gặp, vừa vặn tâm sự.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
Trong mắt người ngoài, hắn là người đáng sợ, Mạc tiên sinh cao không thể chạm tới.
Nhưng hắn càng hi vọng có thời gian bồi người nhà và bạn bè mình, trải qua cuộc sống nhạt nhẽo như bây giờ.
- Vậy cậu gọi món đi, tôi thanh toán, tôi cá năm xu là đường đường Mạc tiên sinh chắc chắn trên người không có tiền.
Bàn Tử bóp túi tiền của mình, nói.
Đến tình trạng này của Mạc Phàm, đã phá toàn bộ quy củ của thế tục, mang tiền đi đúng là gặp quỷ.
- Để cậu chọn món đi, do tôi thanh toán.
Mạc Phàm tức giận trừng Bàn Tử một cái, nói.
- Thật hay giả thế, không cho phép dùng bất luận pháp thuật gì, cũng không được dùng pháp bảo, các loại đan dược để thế chấp, càng không thể dùng thanh danh bắt nạt người phục vụ.
Bàn Tử cười xấu xa, dáng vẻ như muốn làm khó Mạc Phàm.
- Còn nữa không?
Mạc Phàm cười nhạt hỏi.
- Tạm thời không còn.
Bàn Tử suy nghĩ một lát nói.
- Vậy cậu xem đây là gì?
Mạc Phàm vươn một tay ra, trên tay hắn xuất hiện thêm một chồng tiền, mà trong chớp mắt túi tiền của Bàn Tử trống rỗng, ở giữa không có một chút pháp lực dao động.
Vẻ mặt Bàn Tử sửng sốt, vội vàng lục ví tiền của mình, trong ví ngoại trừ mấy đồng tiền lẻ ra, toàn bộ tiền có giá trị cao đều ở trong tay Mạc Phàm.
- Mẹ kiếp, Tiểu Phàm, sao cậu làm được chuyện này?
Anh ta cũng là tu sĩ, quả thật vừa rồi Mạc Phàm không dùng pháp thuật, nếu không anh ta đã cảm nhận được.
- Tốc độ của cậu quá chậm rồi.
Mạc Phàm cười nói.
Không dùng pháp thuật có thể làm khó được hắn, vậy hắn không có biện pháp bình yên trở về từ đỉnh Hoa Sơn rồi.
- Chuyện này có thể sao, tốc độ sẽ nhanh tới mức này à?
Bàn Tử chớp mắt, vẻ mặt mơ màng.
- Đợi cậu đến cảnh giới như tôi sẽ biết, được rồi, đi thôi, lại không đi một Ice Cream sẽ khó có thể giải quyết.
Mạc Phàm cười nhạt đi đến chỗ bán Ice Cream.
Bàn Tử nhìn thoáng qua Tiểu Vũ đang cầm dao nĩa, bĩu môi, anh ta cười ngượng ngùng, vội vàng đi theo Mạc Phàm mua Ice Cream.
Chỉ trong phút chốc bốn người ngồi cạnh một cái bàn tròn, nhàn nhã ăn Ice Cream.
Đúng lúc này, một mỹ nữ mặc trang phục công sở màu trắng, dáng người cao gầy, ôm cặp hồ sơ vội vàng đi tới.
Vị mỹ nữ này thấy Bạch Tiểu Tuyết còn đang ăn Ice Cream, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên chút bất mãn.
Nếu không phải Bạch Tiểu Tuyết chen ngang vào, cô ta đã ngồi vị trí của Bạch Tiểu Tuyết hiện giờ, mà không phải trợ lý của Bạch Tiểu Tuyết.
Một người phụ nữ như vậy, vậy mà để cô ta phải tìm khắp tòa cao ốc, là ai cũng không vui vẻ.
- Bạch tổng, cuối cùng cũng tìm được cô rồi, đám Putte tiên sinh và Lâm tiên sinh đợi cô đã hơi sốt ruột, bọn họ nói nếu không gặp được cô, chuyện này không cần phải nói nữa, sao cô còn ở đây ăn Ice Cream?
Trong giọng nói vị mỹ nữ này đều là ý trách cứ, hỏi.
Mạc Phàm và Bàn Tử nhíu mày, liếc mắt nhìn vị trợ lý mỹ nữ này một cái.
Nhất là Mạc Phàm, trong mắt hắn chớp lóe sắc bén rồi biến mất.
Hắn vốn định đối phó gia tộc Roth giúp Tiểu Tuyết, xem ra không đơn giản như vậy.
Không chỉ người bên ngoài muốn gây khó dễ cho Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết ở trong tập đoàn Mạc Thái cũng không tốt lắm.
- Bảo bọn họ đợi thêm một lát nữa, tôi ăn Ice Cream với em gái xong sẽ lên.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Tuyết như thường, cầm thìa xúc cho Tiểu Vũ một miếng, vẻ mặt không đổi nói.
- Chỉ sợ chuyện này không hay lắm đâu, Putte tiên sinh rất quan trọng đối với tập đoàn Mạc Thái chúng ta, hơn nữa anh ấy còn đại diện cho gia tộc Roth, nếu vì ăn Ice Cream mà thất lễ với bọn họ, chỉ sợ không phải chuyện ăn mấy Ice Cream có thể giải quyết, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi thì hơn, Bạch tổng, nhỡ đâu Putte tiên sinh thật sự rời đi, đến lúc đó chúng ta muốn mời cũng không thể mời được.
Trợ lý mỹ nữ liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái, nhíu mày, bất mãn nói.
Cô ta chưa từng gặp đám Mạc Phàm ở công ty, quần áo mặc trên người cũng kém cô ta rất nhiều, phần lớn là người không có thân phận cao quý gì.
Bởi vì ba người như vậy mà chậm trễ hội nghị quan trọng, theo ý cô ta là không đáng, ít nhất cô ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế.
Đường đường là phó tổng của tập đoàn Mạc Thái lại ăn Ice Cream với mấy người bình thường, khiến khách hàng tức giận rời đi, đàm phán thất bại, chuyện như vậy chỉ nghĩ thôi đã vô cùng buồn cười.
Bạch Tiểu Tuyết không thèm nhìn trợ lý mỹ nữ kia, vẻ mặt phát lạnh, vừa định mở miệng đã bị Tiểu Vũ chen miệng nói trước.
ể ồ- Chị dâu, chị lên với Bàn Tử ca ca trước đi, để anh trai em ở với em được rồi.
Tiểu Vũ nháy mắt với Tiểu Tuyết nói.
Ý rất rõ ràng, cô đang giúp Tiểu Tuyết ngăn Mạc Phàm lại, để Tiểu Tuyết tự mình xử lý chuyện này.
Mạc Phàm lắc đầu không nói gì, khẽ véo gò má như sứ của Tiểu Vũ, trong mắt lộ ra chút cảm xúc.
Tiểu Vũ giống như kiếp trước, kiếp trước lúc hắn và Tiểu Tuyết còn là người yêu, khuỷu tay Tiểu Vũ luôn hướng về phía Tiểu Tuyết.
Tiểu Vũ làm mặt quỷ với Mạc Phàm, vẻ mặt đáng yêu bướng bỉnh.
Tiểu Tuyết vốn tâm tình không vui vì trợ lý mỹ nữ kia, thấy Tiểu Vũ làm như vậy thì không nhịn được bật cười.
- Tiểu Vũ thực ngoan, em ngăn anh em giúp chị một lát, đợi chị làm xong việc sẽ xuống với em.
- Ừm, cứ để Tiểu Vũ làm cho ạ.
Tiểu Vũ cười nói.
- Anh ở với Tiểu Vũ đi, em sẽ quay lại nhanh thôi.
Bạch Tiểu Tuyết hôn lên má Mạc Phàm một cái, nói.
- Được.
Mạc Phàm gật đầu.
Tiểu Tuyết và Tiểu Vũ đã dùng chiêu này rồi, hắn không bồi Tiểu Vũ một lát thì khó mà nói.
Đợi Tiểu Vũ ăn Ice Cream xong, đi lên gặp người của gia tộc Roth cũng không muộn.
- Chúng ta đi thôi.
Tiểu Tuyết đứng dậy đi đến chỗ thang máy với Bàn Tử.
Trợ lý mỹ nữ thấy Bạch Tiểu Tuyết hôn Mạc Phàm, trong mắt lại tràn đầy khinh miệt.
Đường đường là phó tổng tập đoàn Mạc Thái, có cơ hội gả cho một số thái tử gia, lại nương thân vào một người bình thường.
- Đúng là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu.
Cô ta khẽ thở dài, đuổi theo Tiểu Tuyết và Bàn Tử.