Người này là một thân thích của Chu Kiến Bình, tên là Chu Lan Sơn, trước kia làm ở cục cảnh sát thành phố Nam Sơn.
Mỗi lần mang người đến bắt cha, đều là anh ta, Chu Kiến Bình hố tiền của Mạc gia, tất nhiên không thể thiếu phần anh ta được.
Chú ba giống như không thèm nghe Chu Lan Sơn nói, gậy sắt đưa ngang một cái, chỉ lỗ mũi Chu Lan Sơn, mắng chửi:
- Con mẹ nó mày là người thi hành pháp luật gì chứ, có bản lĩnh mày đến đây bắt tao đi tù đi, xem ông đây có đập nát xương rùa của mày không.
Quan hệ của chú ba và cha tốt nhất, trước đây theo người ta đánh nhau, đều là hai người đi cùng.
Chú ba không biết kiếm tiền, cha làm ăn đều mang theo anh ta.
Cho dù nhà Mạc Phàm đang ở trong hoàn cảnh khó khăn nhất, cha cũng vác lúa trong nhà đến nhà chú ba, tránh để bọn họ bị đói.
Sắc mặt Chu Lan Sơn trầm xuống, trên khuôn mặt hung ác lộ ra sát khí.
Một tên điêu dân cũng dám nói chuyện với anh ta như vậy, nghĩ rằng ông đây không phát uy liền coi ông đây là mèo bệnh à.
Người này không hỏi thăm một chút, đám côn đồ dám chửi anh ta ở thành phố Nam Sơn bây giờ có kết cục gì.
Không phải tàn phế, thì ở trong ngục, trải qua cuộc sống sống không bằng chết.
- Đồ không biết sống chết này, có tin tao bắn chết mày không.
Vừa nói Chu Lan Sơn vừa móc trong ngực, một cây súng lục xuất hiện trong tay, họng súng đen thui chĩa về phía đầu chú ba Mạc Phàm.
- Không phải mày rất ngang tàn sao, không phải muốn đánh nát xương tao sao, tới đây, xem gậy sắt của mày nhanh, hay súng của tao nhanh hơn.
Nhìn thấy súng lục, thôn dân xung quanh nhao nhao đưa mắt nhìn nhau.
- Vậy mà mang theo súng?
- Chắc lần này Quốc Hoa thảm rồi.
Chú ba của Mạc Phàm từng đi bộ đội, thân thể lại cường tráng, nổi tiếng đánh đấm ở gần đây, nhưng lợi hại đến mấy có thể tránh đạn được sao?
Chú ba Mạc Phàm đánh đám người này, nếu như Mạc Quốc Hoa bị bắt, vậy còn ngày lành sao?
Sắc mặt cha Mạc Phàm và bác cả cũng thay đổi, không ngờ Chu Lan Sơn mang theo súng tới.
- Lão tam, bỏ gậy xuống.
Lông mày chú ba Mạc Phàm không nhíu lại, giơ tay chỉ vào đầu mình.
- Súng, có bản lĩnh mày nổ đi, nếu tao nhíu mày lại, tao không phải người của Mạc gia.
Thực ra cũng không phải chú ba Mạc Phàm không sợ chết, anh ta cũng là bị ép vào đường cùng.
Cha Mạc Phàm bị đám súc sinh không có nhân tính hố thảm như vậy, anh ta nhìn ở trong mắt để ở trong lòng, cũng không giúp đỡ được gì.
Vậy mà hôm nay đám người này còn đập đầu cha Mạc Phàm, anh ta tức đỏ mắt, chỉ có thể liều mạng.
Chu Lan Sơn nhíu mày, ánh mắt âm trầm, hôm nay đúng là đụng phải người không sợ chết rồi.
- Ha ha, mày đã liều chết, vậy tao tiễn mày một đoạn đường, dù sao đánh chết mày cũng không phạm pháp, ai bảo các người gây trở ngại cho người thi hành pháp luật.
Nói xong anh ta kéo cò súng.
- Đợi một chút, lão tam mau bỏ gậy xuống, tôi đi với các người.
Cha Mạc Phàm dựa vào tường đi tới quát.
Bị người ta đánh hai lần, đầu ông còn có chút choáng váng.
Vẻ mặt chú ba Mạc Phàm hơi sững sờ, cắn răng, trong mắt đều là không cam lòng.
- Nhị ca, anh không thể đi theo bọn họ, lũ súc sinh này sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Bác cả Mạc Phàm ở một bên lắc đầu thở dài, cũng không biết nên nói cái gì.
Cha Mạc Phàm không thể đi cùng đám người này, nhưng cũng không thể nhìn chú ba Mạc Phàm bị người ta nổ súng bắn chết.
- Không sao, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Cha Mạc Phàm thở dài, cười khổ, vô cùng bất đắc dĩ nói.
- Bỏ súng xuống, tôi đi cùng các người.
Chu Lan Sơn cười âm hiểm, trên mặt anh ta và đám người phía sau đều là đắc ý.
Thế nào, không phải cuối cùng đều cúi đầu xin tha đấy sao?
- Lúc này mới định đi theo chúng tôi, vừa rồi thế nào hả, bỏ súng xuống thì có thể, lão tam nhà ông phải quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, tôi sẽ coi như chuyện vừa rồi anh ta cản trở người thi hành pháp luật, ra tay với nhân viên thi hành pháp luật là chưa từng xảy ra.
- Không sai, chỉ vậy thôi, nếu không sẽ làm người ta tưởng nhóm nhân viên thi hành pháp luật chúng tôi dễ bắt nạt như vậy.
Một người tên Tiểu Trương kêu lên.
Không ít đồng hương xung quanh vây xem không ngừng lắc đầu.
- Đám người này là nhân viên thi hành pháp luật gì chứ?
- Có cần tuyệt tình như vậy hay không?
…
Sắc mặt bác cả Mạc Phàm thay đổi, biết tính cách của chú ba Mạc Phàm, vội vàng ôm lấy anh ta.
- Bảo tao quỳ xuống sao? Đại ca, anh buông ra, em đánh chết đám súc sinh này, đánh chết một người cũng được, đánh chết hai người cũng như chết một người.
Chú ba Mạc Phàm tức muốn chết, muốn tiến lên.
Quả đấm của cha Mạc Phàm nắm chặt, trên mặt cũng đều là phẫn nộ.
Lúc đám người này cho ông vay tiền, cầu ông như cháu trai vậy, bây giờ lại như thế, nhưng cũng không có biện pháp.
Quả đấm của ông buông ra, chắn trước họng súng của Chu Lan Sơn.
- Lan Sơn, chúng ta coi như là thân thích, tôi đi với các cậu là được, không cần thiết phải làm vậy, chuyện này mà ầm ĩ lớn, các cậu cũng không dễ công đạo, có phải không?
Cha Mạc Phàm vừa dứt lời, hơn mười người vây xem xung quanh đi lên trước một bước.
Lão cha là người hào phóng, thích bênh vực kẻ yếu, nhân duyên ở trong thôn xóm vô cùng tốt.
Nơi này có không ít người biết ông lúc nhỏ, còn có rất nhiều người từng làm việc ở xưởng thuốc, không ít người nợ ân huệ Mạc gia lúc trước, sở dĩ đứng xung quanh là tới giúp đỡ.
Lông mày Chu Lan Sơn nhíu lại, anh ta biết nhân duyên của lão cha Mạc Phàm, trước kia tới bắt vào buổi tối, là vì tránh để đám người này thấy ngăn cản bọn họ, không ngờ thật sự sẽ như vậy, lửa giận hiện lên trong đáy mắt Chu Lan Sơn.
Một đám điêu dân dám cầm gậy sắt tấn công bọn họ, một đám điêu dân cũng dám cản đường đi của bọn họ.
Đợi mang Mạc Quốc Hoa đến trại tạm giam, xem thu thập ông ta thế nào.
- Mạc Quốc Hoa, các ông muốn tụ tập cản trở người thi hành công vụ sao?
- Đây là cậu nói, chúng tôi cũng không làm như vậy.
Cha Mạc Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Được, được lắm, tất cả các người cút đi cho tôi, nếu không có một người tôi bắt một người, có hai người tôi bắt hai người.
Chu Lan Sơn nói xong bắn một phát lên trời.
“Pằng” một tiếng, vẻ mặt không ít người thay đổi, nhưng không dọa những người đứng ra.
- Cậu nên tiết kiệm đạn đi, đừng làm đám người sợ, trẻ con chỗ chúng tôi đã bắt đầu chơi súng rồi.
Một người đàn ông gầy khô hơi hói ôm tay cười nói.
Quả thật trước đây đám Mạc Phàm có chơi súng, chẳng qua là tự chế, dùng cây sắt, lốp xe và xích xe đạp làm thành, không có lực sát thương, nhưng hình dạng rất giống súng lục chân chính.
Chu Lan Sơn càng nhíu mày chặt hơn, không ngờ đám người này ngu ngốc như vậy.
Vì nghĩa khí gì đó, mà không cần mạng.
Đúng lúc này, trong một chiếc xe ở phía sau bọn họ.
Cửa xe mở ra, một lão đầu cao gầy mặc áo khoác bước ra khỏi xe, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại, dáng vẻ như vừa nói chuyện xong.
Trên khuôn mặt lão già này là nụ cười giả nhân giả nghĩa, nhìn thấy súng trong tay Chu Lan Sơn, giả bộ có chút hoảng sợ.
- Lan Sơn, sao cháu lại mang súng ra, nhanh cất đi.
- Đồng chí Tiểu Trương, đầu cậu sao vậy, sao lại bị thương, có nghiêm trọng không?
- Bị người kia dùng gậy sắt đánh, may mà Tiểu Trương trốn nhanh, nói cách khác, chắc chắn bị đập vỡ đầu rồi.
Chu Lan Sơn chưa nguôi cơn tức thu hồi súng lục nói.
- Tôi chỉ đi nhận một cuộc điện thoại, sao xảy ra nhiều chuyện như vậy, haizz!
Chu Kiến Bình thở dài, dời mắt nhìn cha Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức lạnh xuống.
- Quốc Hoa, đây là chuyện gì thế, sao các cậu lại đánh người, các cậu có biết không, bọn họ đều là nhân viên công vụ, các cậu đánh bọn họ tội sẽ rất nặng, sao kích động như thế, nhiều tuổi rồi, còn không ổn trọng như vậy.
Chu Kiến Bình vừa ra liền bắt đầu oán trách cha Mạc Phàm, căn bản không thấy băng gạc nhuộm đầy máu trên đầu cha Mạc Phàm.