Vẻ mặt Ân Tố Tố sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.
- Các người đều ra cả rồi, muốn ra tay cùng không?
Mạc Phàm không để ý tới Ân Tố Tố, vẻ mặt không thay đổi chậm rãi hỏi.
- Cái gì?
Mắt không ít người mở to, vẻ mặt ngạc nhiên.
- Tôi không nghe nhầm đấy chứ?
Một người vô cùng kinh ngạc hỏi.
Nhìn dáng vẻ của đám Tần Vô Nhai không có ý ra tay với Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm mời đám Tần Vô Nhai ra tay cùng.
Tuy Tần Vô Nhai bị Mạc Phàm đánh bại một lần, nhưng cũng là cao thủ tuyệt thế trong tông môn ẩn thế, cùng một cấp bậc với Quỷ Thần Thiên Chiếu Nhật quốc, lão tổ Thanh Bang, sở trưởng Peter của Hắc Ám Giáo Đình, Alili khổ tu của Thần Điện.
Nếu đám Tần Vô Nhai gia nhập, phần thắng không lớn của Mạc Phàm sẽ nhỏ hơn nhiều.
- Ông không nghe nhầm đâu, cậu ta đúng là mời đám Tần Vô Nhai chiến cùng.
Tuy người bên cạnh cũng không tin vào lỗ tai mình, nhưng vẫn nuốt nước bọt nói.
- Chuyện này…
Xung quanh lặng ngắt như tờ, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của không ít người.
Đám Tần Vô Nhai nhíu mày, trong mắt tràn đầy lửa giận.
- Mạc Phàm, cậu đang tự tìm đường chết sao?
- Tự tìm đường chết?
Mạc Phàm lắc đầu.
- Tôi chưa bao giờ làm chuyện tự tìm đường chết, mà là các người, nếu như lần này các người vẫn ở thế yếu, tôi sẽ không tha cho các người, mà giết sạch.
Nếu nha đầu Ân Tố Tố này có thể ra khỏi Cửu U Cung, chuyện hắn đồng ý tất nhiên hắn sẽ không nuốt lời.
Hắn không giết đám Tần Vô Nhai, đã xem như tha cho bọn họ một lần, nếu tới tiếp sẽ phải chết.
Đám Tần Vô Nhai nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
Lúc trước bọn họ không phải đối thủ của Mạc Phàm, tuy vừa mới qua không bao lâu, nhưng tu vi của Mạc Phàm càng thêm thâm bất khả trắc, thêm mấy bọn họ cũng không có tác dụng.
Trừ chuyện đó ra, còn không nên liên kết với bên ngoài đấu người mình.
Nhưng bảo bọn họ lui ra, ông ta cũng không nói nên lời.
Ông ta còn chưa mở miệng, một hư ảnh xuất hiện ở một bên đài chiến đấu bạch ngọc, bên trong lộ ra Chúc Thiên Cực đang cười đắc ý.
- Tần chưởng môn, chuyện này hoàn toàn là Mạc Phàm gieo gió gặt bão, mấy người từng khuyên cậu ta một lần, cậu ta không chỉ không nghe, còn giết một vị Thần Sứ trước đó, rồi nhốt bọn họ lại, người như vậy tông môn chúng ta không cần bảo vệ, tôi lấy thân phận Thần Sứ ra lệnh cho mấy người rời khỏi nơi này.
Chúc Thiên Cực lấy ngọc bài tượng trưng cho thân phận Thần Sứ ra nói.
Đám Tần Vô Nhai nhìn thấy ngọc bài này, lông mày nhíu lại sau đó lập tức giãn ra.
Bọn họ không phải đối thủ của Mạc Phàm, cũng không cần thiết phải ra tay với Mạc Phàm nữa, cho dù thắng hay thua đều không có ý nghĩa, nhưng bọn họ không tiện ra mặt.
Lúc này Chúc Thiên Cực ra mặt, không khác gì cho bọn họ một bậc thang.
- Hi vọng cậu có thể sống sót, tôi xem cậu giải quyết chuyện này thế nào.
Tần Vô Nhai lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái nói.
Nếu Mạc Phàm không phong ấn bọn họ, cho dù thực lực của đám Phượng Hoàng cao tới đâu, cũng không dám nghênh ngang tiến vào Hoa Hạ như bây giờ.
Tông môn ẩn thế bị Mạc Phàm chèn ép, mối họa đến rồi, xem Mạc Phàm giải quyết thế nào.
Nói xong ông ta dẫn đám Côn Bằng rời khỏi đài chiến đấu bạch ngọc, chọn một góc không có ai đặt chân.
Những đệ tử tông môn ẩn thế khác nhao nhao đi qua, đứng sau lưng đám Tần Vô Nhai.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đài chiến đấu bạch ngọc.
Đám Pháp Thần Horus thấy đám Tần Vô Nhai rời đi thì nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.
- Mạc Phàm, cậu chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?
- Chết sao? Bây giờ người bên trong đài chiến đấu ngoại trừ tôi ra, đều phải chết, đài sinh tử, khởi!
Mạc Phàm nheo mắt, sắc bén hiện lên trong mắt hắn.
Giọng nói hắn vừa vang lên, hào quang dâng lên bên cạnh vùng đất gần đài chiến đấu bạch ngọc, bao trọn đài chiến đấu bạch ngọc ở bên trong.
Màn hào quang này chiếu sáng tới nơi cao trăm mét, một trận pháp phức tạp xuất hiện trên đỉnh chóp đài chiến đấu bạch ngọc.
Màn hào quang và trận pháp vừa xuất hiện, cho dù là người ở trong trận pháp hay ở ngoài, sắc mặt đều thay đổi.
- Đài sinh tử sao?
Đài sinh tử là một loại có vẻ cực đoan trong đài chiến đấu, phần lớn đài chiến đấu đều dựng ra vì giải quyết tranh cãi, thứ nhất là vì tính công bằng, thứ hai là tiền đề giải quyết vấn đề đảm bảo hai người không thương tổn tới tính mạng, hay không tạo thành hủy diệt và ảnh hưởng khá lớn với những người khác.
Đài chiến đấu này của Mạc Phàm vừa trải qua va chạm kịch liệt với Sphinx thú, lại không xảy ra chút chuyện gì, như vậy sẽ tránh thương tổn mang tính hủy diệt đối với Hoa Sơn.
Phải biết rằng Mạc Phàm đại chiến ở cửa địa ngục, đã khiến nơi đó từ sơn cốc thành một vùng biển, chiến đấu ở đây còn cao hơn trước một tầng, sau này Hoa Hạ không còn Hoa Sơn cũng không biết chừng. Nhưng đài sinh tử thì khác, đài sinh tử ngoại trừ hai điểm trên ra, còn có chức năng thứ ba, trừ phi người thắng ở trên đài sinh tử muốn tha, hoặc một bên trong đó chết, nếu không sẽ không chết không ngừng, người trên đài chiến đấu sẽ không thể rời đi.
Trừ phi là dùng lực lượng cường đại phá vỡ đài sinh tử.
Bình thường không phải không thể phá vỡ đài sinh tử này, nhưng khả năng này không tính là lớn.
Cho nên có câu nói, nhất thượng sinh tử thai, sinh tử bất do nhân.
Nếu không phải có thâm cừu đại hận không chết không được, rất ít người sử dụng đài sinh tử.
- Vậy mà Mạc Phàm bày đài sinh tử, cậu ta điên rồi!
Nếu Mạc Phàm thắng chắc thì không sao, nếu không thì như tự chui đầu vào rọ.
- Mạc Phàm, xem ra cậu thật sự muốn chết, không phải cậu muốn tôi ra tay sao, vậy tôi sẽ làm như cậu mong muốn.
Hai tay Phượng Hoàng ôm ngực, mắt híp thành đường ngang, lạnh lùng nói.
Nơi này vốn không cần bà ta ra tay, bà ta cũng không muốn ra tay lần nữa, Mạc Phàm lại xây đài sinh tử, nhất định phải không chết không ngừng mới được, đây tuyệt đối là khiêu khích bà ta.
“Bùm” một tiếng, liệt hỏa hừng hực dấy lên trên người Phượng Hoàng.
Bên ngoài đài chiến đấu bạch ngọc, tuy những người khác được ngăn cách với đài chiến đấu, nhưng có thể nhìn thấy không gian xung quanh Phượng Hoàng bị đốt tới vặn vẹo.
- Tiểu tử Hoa Hạ, nếu là đài sinh tử, vậy tôi muốn xem cậu có thể sống được mấy phút trong đài sinh tử này.
Hải Thần nói.
Khi nói chuyện, cơ thể cao to của ông ta hạ xuống mặt đất.
“Keng!” Âm thanh kim khí va vào nhau vang lên, kình phong cuồng liệt lan từ người ông ta ra xung quanh.
Thấy Phượng Hoàng và Hải Thần gia nhập, tất cả mọi người nhìn đài chiến đấu lại rộ lên.
Bọn họ vốn có chút tiếc nuối, có khả năng không thể nhìn thấy Phượng Hoàng người biến dị ngũ cấp trong truyền thuyết và Hải Thần ít lộ diện ra tay, bây giờ xem ra bọn họ không cần phải lo lắng, cuối cùng tám người cũng cùng đối phó Mạc Phàm rồi.
Chỉ trong chớp mắt hô hấp không ít người dừng lại, nhìn chằm chằm trên đài chiến đấu bạch ngọc, một mình Mạc Phàm khiêu chiến 8 cao thủ thế giới.
Trên đài chiến đấu bạch ngọc, đám người của Hắc Ám Giáo Đình, Thần Điện, người đàn ông mặc thần bào âm dương hơi nhếch miệng, lộ ra tươi cười lạnh lùng, khí tức trên người tăng lên.
Mạc Phàm ngược bọn họ thê thảm như vậy, cũng tới lúc thu lại vốn lẫn lãi rồi.
Sắc mặt mấy người khác tương đối bình tĩnh, nhưng khí tức không yếu đi chút nào. Tám người với tám khí tức khác nhau đè về phía Mạc Phàm.