- Âu Dương Nhược Tuyết?
Trong hội ngũ lão có rất ít nữ, nhưng chẳng phải không có mỹ nữ, Âu Dương Nhược Tuyết là người nổi tiếng nhất trong số đó.
Cháu gái của Âu Dương Phi Long Tây lão trong ngũ lão, đồ đệ Hoàng Phủ Thái Ất Đông lão thích nhất, người trẻ tuổi nhất được đề cử làm ngũ lão.
Nghe nói Âu Dương Nhược Tuyết đẹp như thiên tiên, ông ta vẫn chưa từng được gặp, vậy mà cô nàng này là Âu Dương Nhược Tuyết.
Trái lại Âu Dương Nhược Tuyết rất xinh đẹp, nhưng ông ta có cảm giác xinh đẹp này hơi nguy hiểm.
- Cô thật sự là Âu Dương tiểu thư sao?
Mộ Dung Sùng Đức ấp úng nói.
- Xem ra ông không biết bổn đại tiểu thư, vậy ông biết thứ này đúng không.
Trên tay Âu Dương Nhược Tuyết chớp lóe thanh quang, một thẻ bài giống vàng lại không phải vàng giống gỗ lại không phải gỗ xuất hiện trong tay cô ta.
Thẻ bài này to bằng lòng bàn tay, toàn thân óng ánh, xung quanh là năm con thanh long quấn lấy nhau, ở giữa là một hạt châu màu trắng.
- Ngũ Lão Lệnh!
Mắt Mộ Dung Sùng Đức mở to, trong chớp mắt trên mặt không còn huyết sắc.
Ông ta từng thấy thẻ bài như vậy trong tay Gia Cát Vô Dạ một lần, chẳng qua là khác màu, thẻ bài của Gia Cát Vô Dạ là màu đen tuyền, của Âu Dương Nhược Tuyết là màu trắng.
Trên thế giới có tổng cộng 10 khối thẻ bài này, đều nằm trong tay ngũ lão và được đề cử làm ngũ lão.
Cô nàng này có thể lấy một cái trong đó ra, chắc chắn là Âu Dương Nhược Tuyết rồi.
- Cần tôi bảo Gia Cát Vô Dạ gọi điện thoại cho ông không?
Âu Dương Nhược Tuyết lạnh lùng nói.
- Chuyện này…
Mắt Mộ Dung Sùng Đức đảo liên tục, giống như kiến đang bò trên chảo nóng, bối rối không biết làm gì.
- Âu Dương tiểu thư, là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mong cô đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, tha cho tôi một lần.
- Tha cho ông, để ông tiếp tục bày ván cờ của ông, sau đó lấy tên tuổi của hội ngũ lão đi làm chuyện xấu xa như vậy sao?
Ánh mắt Âu Dương Nhược Tuyết phát lạnh, hỏi.
- Chuyện này… Tôi làm như vậy cũng là vì có nỗi khổ, là Trần tiên sinh từ chối bán thứ kia cho chúng tôi, mà lại bán cho một đám người ngoại quốc, nếu ông ta đồng ý bán cho tôi, tôi đồng ý trả gấp hai, gấp ba đám người ngoại quốc cũng được.
Mộ Dung Sùng Đức chớp mắt, nói.
- Là thứ ở đảo Bồng Lai sao?
Âu Dương Nhược Tuyết nhướn mày, nhìn thoáng qua Trần Phàm Không hỏi.
Chuyện mười năm gần đây của Hoa Hạ liên quan tới hội ngũ lão và tông môn ẩn thế cô ta đều biết, chuyện liên quan giữa hội ngũ lão và tông môn ẩn thế cô ta biết 80%, hiện giờ thì gần 50%.
Liên quan tới Trần gia là thứ ở đảo Bồng Lai.
- Âu Dương tiểu thư minh xét, đúng là thứ đó, nếu thứ này được phát hiện ở Hoa Hạ chúng ta, sao có thể bán cho những lão già ngoại quốc, lúc này tôi mới nghĩ ra hạ sách này, lấy được thứ này tới tay.
Trong lòng Mộ Dung Sùng Đức vui vẻ, gật đầu, giống như ông ta rất khó xử.
- Thứ đó là Trần gia tìm được, ông ta muốn bán cho ai thì liên quan gì tới ông, ông ta không bán cho ông, ông lại muốn con ông ta thành thái giám, Gia Cát Vô Dạ dạy các ông làm việc như vậy à?
Âu Dương Nhược Tuyết không chỉ không có chút đồng tình, trái lại cao giọng hỏi.
Vẻ mặt Mộ Dung Sùng Đức sửng sốt, tâm tình lập tức chìm vào đáy cốc.
Ông ta tưởng rằng nể mặt ông ta là thuộc hạ của Gia Cát Vô Dạ, Âu Dương Nhược Tuyết sẽ giúp ông ta một chút, lần này xong rồi.
- Đúng là không liên quan tới tôi.
- Ông làm chuyện không nên làm, ông nói xem nên làm sao bây giờ?
Trong mắt Âu Dương Nhược Tuyết lóe lên ánh sáng lạnh, lạnh lùng nói.
- Tôi sai rồi, Âu Dương tiểu thư cứu tôi.
Mộ Dung Sùng Đức như thấy cọng rơm cứu mạng, ăn nói khép nép.
Dựa theo ông ta biết, trong số những người đắc tội Mạc Phàm không có một ai có kết cục tốt, nếu Âu Dương Nhược Tuyết không cứu ông ta, có khả năng hôm nay ông ta xong rồi.
- Tôi không thể cứu được ông, Gia Cát Vô Dạ cũng không thể cứu được ông, tự ông xem mà làm đi.
Vẻ mặt Âu Dương Nhược Tuyết đầy chán ghét nói.
Đổi lại là những người khác, lúc khác, có lẽ cô ta còn nghĩ biện pháp giải quyết, dù sao Mộ Dung Sùng Đức cũng là người của hội ngũ lão bọn họ, cho dù Mộ Dung Sùng Đức không đúng, cũng phải che chở một chút.
Nhưng người đối diện là Mạc Phàm, vẫn là thôi đi.
Chỉ trong ba ngày Mạc Phàm đã luyện chế ra được thứ tương đương với bom nguyên tử, Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình đều bị cậu ta hủy đi, Tần Vô Nhai và người của tông môn ẩn thế không rõ sống chết, người Mộ Dung Sùng Đức đắc tội có thể khiến Mạc Phàm đích thân tới, cô ta cũng không thể trêu vào.
Mộ Dung Sùng Đức do dự một lát, nhìn Mạc Phàm với vẻ vô cùng đáng thương.
- Mạc tiên sinh tôi sai rồi, mong cậu đại nhân đại lượng, tha cho tôi một lần.
Có thể làm tới vị trí này của ông ta chắc chắn không phải kẻ ngốc, Âu Dương Nhược Tuyết không giúp ông ta, vậy chỉ có một khả năng Mạc Phàm cường đại tới mức hội ngũ lão cũng không giúp được.
Lúc này mà không chịu cúi đầu, chỉ có đường chết.
- Tha cho ông, tôi nhớ rõ ông từng nói với tôi, tôi không thể rời khỏi nơi này, Trần gia phải trả giá gấp 10 lần đúng không?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Không dám không dám Mộ Dung Sùng Đức vội vàng lắc đầu.
Nếu sớm biết Mạc Phàm cường đại tới mức ngay cả hội ngũ lão đều kiêng kị, ông ta tuyệt đối không dám nói những lời này.
- Ông không dám tôi dám, bây giờ ông biết tôi là ai chưa?
Mạc Phàm nhìn thoáng qua quản lý đội bảo vệ lúc trước.
- Đã biết, Mạc tiên sinh, vừa rồi tôi…
Quản lý đội bảo vệ kia vội vàng cúi người gật đầu.
Lúc này ông ta không biết Mạc Phàm, vậy đúng là đầu bị rỉ sắt rồi.
- Ông có mị dược không?
Mạc Phàm hỏi.
- Không có!
- Tôi có thể tìm người phối thứ này.
Tống Minh Huy ở bên cạnh nhíu mày, vội vàng nói.
- Thịnh yến Thiên Tứ diễn ra trong mấy ngày?
Mạc Phàm hỏi tiếp.
- Chuyện này, sớm định ra là bốn ngày, bình thường 10 ngày thì tàn.
- Được rồi, không phải ông ta thích hạ dược người khác à, trong 10 ngày thịnh yến Thiên Tứ, mỗi ngày hạ dược ông ta một lần, chưa tới kết thúc Thịnh Yến, thì không thể dừng lại.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Dạ, Mạc tiên sinh.
Quản lý đội bảo vệ kia cung kính nói.
Vẻ mặt Mộ Dung Sùng Đức sửng sốt, quả thật ông ta từng dùng mị dược với người khác, nhưng chưa từng dùng với mình.
Mạc Phàm cho ông ta ăn mị dược trong 10 ngày, còn khó chịu hơn là giết ông ta, 10 ngày sau cho dù ông ta còn sống, người cũng bị phế đi.
- Mạc tiên sinh, tôi là người của Bắc lão, cậu không thể đối xử với tôi như vậy.
- Ông không hài lòng với trừng phạt của tôi sao?
Mạc Phàm nhíu mày hỏi.
- Không có, chỉ là…
Mộ Dung Sùng Đức hơi khó xử nói.
Nếu ông ta dám nói không hài lòng, chỉ sợ không phải là ăn mị dược 10 ngày.
- Từ hôm nay trở đi, nếu Trần gia thủ đô có một người bị cảm mạo hay ngộ độc thức ăn gì đó, tôi sẽ khiến Mộ Dung Sùng Đức ông trúng độc thật.
Mạc Phàm nói tiếp.
- Chuyện này…
Mặt Mộ Dung Sùng Đức xám như tro tàn.
Ông ta không làm gì được Mạc Phàm, nhưng có thể đối phó Trần gia, đợi qua thịnh yến Thiên Tứ, Trần gia đợi gặp tai họa đi.
Nhưng Mạc Phàm nói câu này, không chỉ chặt đứt con đường này, sau này ông ta phải luôn ân cần hỏi thăm Trần gia, tránh để người Trần gia xảy ra vấn đề.
- Ông không phục à?
Mạc Phàm nhíu mày hỏi.
- Tôi phục, tôi phục!
Mộ Dung Sùng Đức nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu.
- Còn nữa, bảo Bắc lão và Gia Cát Vô Dạ cho tôi lời giải thích, nếu không thì nói với bọn họ, lôi điện màu đỏ sẽ hàng lâm phía Bắc.
Mạc Phàm cao giọng, lạnh lùng nói.
Hắn vừa mới nói xong, một đạo lôi diện huyết sắc đánh lên bàn đá cẩm thạch bên cạnh Mộ Dung Sùng Đức.