Ngô Bình cười nói: "Dù có bị ngăn cản hay không thì cũng không dễ chiếm được Tam Giang Quan. Nếu dễ dàng thì Lâm Phụ Quốc sẽ phái ta tới đó sao?"
Chu Ác Hổ gãi đầu: "Huynh đệ, ý ngươi là Lâm Phụ Quốc phái ngươi đi đánh Tam Giang Quan là vì mục đích khác?"
Ngô Bình: "Đầu tiên là kiểm tra năng lực của ta, nếu ta thất bại thảm hại thì từ đây sẽ biến mất khỏi tầm mắt của hắn, trở thành một kẻ tầm thường."
Chu Ác Hổ: "Vậy nếu huynh đệ ngươi biểu hiện tốt thì sao?"
Ngô Bình: "Nếu ta biểu hiện đủ tốt, Lâm Phụ Quốc sẽ giúp ta, để ta thành công chiếm được Tam Giang Quan, ta sẽ mang ơn hắn. Từ nay về sau, ta sẽ chính thức trở thành thuộc hạ của hắn."
Chu Ác Hổ cười khổ: "Thì ra phức tạp như vậy, vậy huynh đệ, ngươi muốn làm
gì?"
Ngô Bình cười nói: "Hắn bảo ta tấn công Tam Giang Quan, nhưng lại không cho thời gian hạn chế, ta trì hoãn được ngày nào thì hay ngày đó. Ta sẽ dùng thời gian này để tu luyện đến Phá Ấn tầng thứ 24. Đến lúc đó, thực lực của ta đã đủ mạnh mẽ, có đi theo Lâm Phụ Quốc hay không cung không còn quan trọng nữa."
Chu Ác Hổ trợn to hai mắt: "Tu luyện đến tầng thứ 24, huynh đệ, ngươi có chắc không?"
Chẳng trách Chu Ác Hổ kinh ngạc, thật sự là trong cả nước chỉ có rất ít người có thể đạt tới tầng thứ 24.
Ngô Bình vỗ vỗ vai hắn: "Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?"
Chu Ác Hổ suy nghĩ một chút: "Không lâu lắm."
Ngô Bình: "Cho nên ngươi có tin ta có thể làm được không?"