Ngô Bình: “Yên tâm đi, ta sẽ không ngồi yên mặc kệ."
Lúc này, bọn thổ phỉ dưới thành lại tấn công thành, chúng xua hàng trăm bá tánh ra phía trước, bằng cách này, quân phòng thủ ở cổng thành sẽ sợ làm bị thương bá tánh, còn chúng sẽ nhân cơ hội tấn công thành.
Có người không muốn tiến về phía trước, bọn thổ phỉ liền đâm chết, những người còn lại cũng không dám không tiến về phía trước.
Trong bọn thổ phỉ có một người cưỡi ngựa đen chỉ huy công thành.
Ngô Bình nheo mắt lại: "Dùng người vô tội làm lá chắn sống đúng thật là không phải thứ tốt lành gì. Liễu doanh chủ, cho ta mượn đao dùng một chút!"
Liễu Phi Long cầm lấy một thanh kim đao đầu quỷ, dùng hai tay giơ lên, nói: "Thanh đao này tên là Đồ Long, là đao của một danh tướng tiền triều!"
Ngô Bình tham nghĩ Đồ Long ao nay ket hop voi Đồ Long Quyet đung là hoan hảo. Sau khi nhận lấy đao, anh nhảy từ trên lầu cổng thành xuống, bụi đất bay lên không trung sau khi anh tiếp đất.
Sau đó, anh biến thành cát bụi và lao về phía người đàn ông cưỡi ngựa đen, thủ lĩnh bọn thổ phỉ, Nghiêm Thu Sơn!
Nghiêm Thu Sơn nhận thấy có người đang một mình xông tới, hắn cười một cách dữ tợn, những vết sẹo giống như con giun trên mặt trông càng đáng sợ hơn.
Bọn thổ phỉ tản ra, Nghiêm Thu Sơn gầm lên một tiếng, cầm giáo trong tay và cưỡi ngựa lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình chạy nhanh như chớp, đôi mắt nhìn chằm chẳm vào đối phương. Ngay lúc hai bên gặp nhau, anh nhảy lên không trung, theo đường chéo hướng lên từ phía dưới bên trái, ánh sáng của thanh đao đột nhiên xuất hiện.
"Sâm!"
Đây là thức thứ tư trong tám thức Đồ Long, Phong Long Trảm!
"Phut!"
Nghiêm Thu Sơn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người và ngựa bị chém làm đôi, nội tạng và máu chảy đầy đất!
Khi thủ lĩnh đám thổ phỉ chết, Liễu Phi Long trên tường thành vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hét lên: "Giết!"
Ngay lập tức, cổng thành mở rộng, 5000 người xung phong liều chết xông ra ngoài.
Bọn thổ phỉ không có thủ lĩnh, bỏ chạy tứ tán, giẫm đạp lên nhau và bị thương vong hơn một nửa. Cuối cùng, hầu hết đều bị giết, chỉ một số ít trốn thoát về núi Kê Công.
Sau trận chiến, Liễu Phi Long người đầy máu quay trở lại lầu cổng thành, hắn cúi đầu thật sâu trước Ngô Bình: "Cảm ơn Ngô công tử đã ra tay làm việc nghĩa!"
Ngô Bình cười nói: "Chuyện nhỏ, những tên thổ phỉ này đều đáng chết."
Liễu Phi Long nói: "Ta đã phái người đi báo tin vui cho Nhân Vương, tin rằng phần thưởng sẽ sớm đến."
Đi một ngày một đêm, Ngô Bình cũng có chút mệt mỏi, gật đầu, quyết định ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi gặp Nhân vương.
Liễu Phi Long tìm cho hai người một sân khá tốt, Ngô Bình tiếp tục luyện tập bốn thức cuối cùng trong tám thức Đồ Long. Khi anh luyện tập xong thì trời đã khuya.
Đột nhiên, bên ngoài thành có một tiếng pháo vang lên, tiếng hét chấn động trời đất, người dân trong thành đều bừng tỉnh.
Ngô Bình lao lên lầu cổng thành, chỉ nhìn thấy một đội quân mấy vạn người bên ngoài thành đang dùng vũ khí tấn công thành. Đây là cửa ngõ phía tây trong địa bàn của Nhân Vương, quân đội triều đình cuối cùng đã đánh đến đây.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!