Luồng năng lượng này đã được Thiên Anh thuần hóa. Từ đó, có thể nhìn ra được lợi ích của Cửu Trọng Thiên Anh, nếu như Ngô Bình chỉ đột phá Thiên Môn cấp tám, thì không có cách nào luyện hóa được linh năng. Sau đó, Ngô Bình tiếp tục tiến sâu vào trong hổ hơn, cắt xúc tu, luyện hóa linh năng. Khi đã hấp thụ đủ linh năng, lanh lập tức đi đối kháng với những xúc tu này, tốc độ hấp thu linh năng của anh cũng càng lúc càng nhanh. Sau khi hấp thu linh năng từ vô số xúc tu, Thiên Anh bên trong cơ thể Ngô Bình đã được nạp đầy năng lượng. Ngay khi có một xúc tu tiến đến gần anh, anh lập tức bất lấy nó, linh năng đột nhiên tiến vào vào, sinh vật trong hố sâu run rẩy dữ dội, sau đó là một tiếng vang lớn, tất cả xúc tu đều lăn lượt rũ xuống, rơi đãy trên mặt đất. Ngay lập tức, một lượng lớn linh năng mạnh mẽ. tiến vào Thiên Anh của Ngô Bình, cuối cùng ngưng tụ lại thành một hạt châu huyền ảo bên trong cơ thể Ngô Bình, hạt châu xoay tròn, liên tục thở ra hít vào linh năng. Sau đó anh đáp xuống bên trong hố sâu, mới phát hiện ra bên dưới đống xúc tu là một cái vật thể hình cầu khá lớn, quả cầu này bao lấy một lượng lớn tinh hạch, không có cái nào giống với cái nào. Những tinh hạch đó hẳn là do chính vật hình cầu sinh ra, ước chừng cỡ hơn một ngàn viên, từ to như trái dưa hấu đến nhỏ như cái nằm tay. Ngô Bình lấy một cái tinh thạch màu tím, lớn cỡ nắm tay ra, phóng ra một tỉa linh năng. Ngay lập tức, tỉnh thạch này dường như đã trở thành một bộ phận trên cơ thể của anh, sau đó dựa theo suy nghĩ của Ngô Bình mà biến thành một đôi găng tay, bao bọc lên tay phải của anh. Hai mắt của anh sáng lên, lầm bẩm nói: “Xem ra tinh thạch này thích hợp để kích thích linh năng hơn xúc tu” Sau khi căm đi tất cả tinh hạch, Ngô Bình quay trở lại chỗ cũ. Chín người đều đang đợi anh trở vẽ, tất cả bọn họ đều nôn nóng. Nhìn thấy Ngô Bình, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Thiết Huyền hỏi: “Lý huynh, anh có nhìn thấy thứ phát ra âm thanh không?” Ngô Bình gật đầu, vứt một cái xúc tu xuống đất, nói: “Chính là cái thứ này. Bên trong nó có chứa một loại năng lượng, thứ năng lượng kia cùng một loại với thần niệm, nhưng lại có phần khác với thần niệm”.
Nói xong, anh còn lấy ra một cái tinh hạch, dạy mọi người cách dùng chúng như thế nào. Nhìn đến thấy tinh hạch ở trong tay Ngô Bình biến hóa thành một thanh đoản kiếm cực kỳ sắc bén, hai mắt của mọi người đều trở nên sáng ngời Hơn nữa, Ngô Bình lại nhẹ nhàng đánh chế quái vật ở nơi này, có không ít người ở đây lại đột nhiên cảm thấy, sinh vật bên trong mảnh vỡ kỷ nguyên cũng không quá đáng sợ. Trong đó, có mấy người âm thầm nói với nhau, trong đó, có một người nói: "Lý huynh, tôi thấy không bằng chúng ta tách ra đi thăm dò, như vậy thì hiệu suất sẽ cao thêm một chút”. Ngô Bình liếc nhìn mấy người này một cái, biết rõ tâm tư của bọn họ, lập tức khuyên bảo, anh nói: “Con quái vật kia cũng không đối phó dễ dàng đâu” Người này nói: "Lý huynh yên tâm, bọn tôi sẽ cẩn thận”. Ngô Bình biết nếu như còn khuyên tiếp nữa, những người này sẽ cho rằng anh có tâm tư, nên chỉ có thể gật đầu: "Như vậy thì chư vị cẩn thận, có việc gì thì nhớ báo động kịp thời” Ngay lập tức, có bốn người kết bạn với nhau rời đi, đi về phía trước. Chỉ còn lại bốn người là Thiết Huyền, La Cảnh Kỳ, Liễu Minh Tiên, Bạch Chỉ Dung. Bốn người này đều đã nhìn thấy được thực lực của anh, cho nên vô cùng tin tưởng anh. Nhìn bốn người kia đã đi xa, Thiết Huyền lắc đầu, nói: “Những người này không coi trọng sinh vật ở mảnh vỡ kỷ nguyên. Chuyện Lý huynh có thể nhẹ nhàng làm được, bọn họ chưa chắc đã làm được”. Liễu Minh Tiên cười lạnh: “Cái này gọi là không biết trời cao đất dày, có một số người không chịu chút khó khăn thì không biết trời cao đất dày là gì” Nói xong, anh phân ra bốn tia linh năng, nhập vào cơ thể của bốn người, cũng dạy bọn họ nên dùng linh năng như thế nào. Cuối cùng, anh còn tặng cho mỗi người mấy khối tỉnh thạch Bốn người đều là thiên kiêu, Ngô Bình dạy qua một lần là nhớ, rất nhanh đã biến tỉnh thạch thành đủ các loại hình dạng, hoặc là trở thành công cụ phòng thân, hoặc là trở thành vũ khí. Mấy người bọn họ đang luyện tập biến hóa tinh hạch thành vũ khí thì đột nhiên, ở đằng xa truyền đến một tiếng thét dài, nghe như tiếng kêu cứu. Ngô Bình nhíu mày: “Nhanh như thế đã gặp phải nguy hiểm?” Thiết Huyền hỏi: “Lý huynh, chúng ta có đi hay không?” Ngô Bình: “Đều là thiên kiêu của Nhân tộc, không thể thấy chết không cứu!”
Năm người bọn họ lập tức bay về hướng của âm thanh truyền đến, bay qua một ngọn đồi, Ngô Bình nói bọn họ dừng lại chờ tại chỗ, một mình anh bay về phía trước. Bay mấy trăm mét, thì nhìn thấy một người đang đứng trên mặt đất, hai chân người đó đang chìm xuống, đã chìm tới đầu gối, vẻ mặt của hắn đau đớn, thỉnh thoảng phát ra một tiếng thét dài. Bỗng nhiên, đôi mắt của hẳn ta nhìn về phía Ngô Bình, trong mắt dường như phát ra tỉa chớp. Lúc này, hắn ta lộ ra một nụ cười quỷ dị, miệng niệm một đoạn chú ngữ tới chỗ Ngô Bình. Cơ thể của Ngô Bình đột nhiên chìm xuống, hai chân anh rơi xuống đất, cảm giác cả cơ thể trở nên cứng đơ. Anh lập tức khởi động linh năng, ngay khi linh năng được kích hoạt bên trong cơ thế, cảm giác cứng đơ lập tức biến mất. Anh nheo hai mắt lại, xem ra linh năng cũng có thể không chế cơ thể con người! Người kia hẳn đã bị một sinh vật kỷ nguyên nào đó bên dưới mặt đất khống chết Đúng lúc này, có một lưỡng năng lượng màu xám bạc lao ra khỏi mặt đất, đánh đến chỗ Ngô Bình. Ngô Bình khởi động sức mạnh cấm kỵ, cộng thêm cả linh năng, tất cả cùng nhau ngưng tụ lại thành một cái bàn tay lớn, mạnh mẽ đánh đến chỗ của năng lượng màu xám bạc, Sau khi bắt được nguồn năng lượng màu xám bạc, trong nháy mắt, nó ngưng tụ thành một con rắn màu xám bạc, nó giãy giụa bên trong bàn tay to của Ngô Bình. Sức mạnh cấm kỵ của Ngô Bình vô cùng mạnh mẽ, lại còn có linh năng thêm vào, rất nhanh con rắn bạc đã bị hút đi linh năng, cơ thể hóa thành một luồng khói. Linh năng mới được hấp thu này tương đối đặc biệt, sau khi nó tiến vào cơ thể Ngô Bình, lập tức tự động ngưng tụ thành một loại trận pháp huyền diệu nào đó. Trận pháp này hoàn toàn khác biệt với trận pháp mà Ngô Bình đã biết, nó lại càng giống với một loại pháp trận nào đó có khả năng tính toán sức mạnh, tác dụng lên đại não của động vật. Sau khi trận pháp hình thành, linh năng của Ngô Bình lập tức dựa theo sự tính toán của trận pháp mà bắt đầu vận chuyển, mặc kệ là tuần suất hay là cách vận chuyển đều đã xảy ra thay đối. Sau khi thay đổi linh lăng, thế mà lại có được năng lực kỳ lạ nào đó, đó chính là khả năng đông cứng cơ thể sống.
Ngô Bình đi đến chỗ của tu sĩ Nhân tộc ở trước mặt, hắn ta đã tất thở. Trước đây, khi hắn ta phát ra tiếng là do bị linh năng không chế nên hô lên, thật ra, người này đã chết. Anh phát tin tức, bốn người nhóm Bạch Chỉ Dung, lập tức đuổi đến đây, nhìn thấy xác chết ở trên mặt đất, bọn họ lăn lượt lắc đầu. Người này, chính là một trong bốn người đã đi. Hân ta chết ở nơi này, vậy thì ba người còn lại đâu? Bạch Chỉ Dung: "Công tử, hắn bị giết như thế nào? Ngô Bình suy nghĩ một lúc, nói: “Hẳn bị rút đi sinh lực trong cơ thể, sau đó bị linh năng khống chế. Bởi vì vậy, có thể thấy được linh năng mà chúng ta hấp thụ ở đây có sinh lực của nhân tộc, sau này mọi người nhất định phải cẩn thận!” Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, chuyện này có nghĩa là nguy hiểm gấp đôi! Đúng lúc này, có một người đan ông mặc đồ đen xuất hiện, Ngô Bình nhìn kỹ hơn, thì thấy đó chính là một trong bốn người đã rời đi, làm sao hẳn ta lại quay lại? Người đàn ông càng đi càng găn, lúc cách bọn họ khoảng mấy trăm bước, sắc mặt của Bạch Chỉ Dung tái nhợt, nhỏ giọng nói: "Công tử, người này có chỗ nào đó không đúng!” Ngô Bình cũng không nhìn ra được chỗ đặc biệt cho nên không khỏi hỏi: “Chỗ nào không đúng?” Trên mặt của Bạch Chỉ Dung lộ ra vẻ kinh hãi, gằn từng chữ: "Tôi biết người này, bình thường khi đi đường thì hắn ta sẽ có một động tác nhỏ, là tay phải quen cong lại đặt ở bên phải cơ thể. Hơn nữa, khí hẳn ta đi đi đường, hơi thở và bước đi của hẳn đều rất phối hợp. Nhưng mà anh nhìn thử hắn ta xem, hô hấp và bước đi không đúng, cũng không có động tác nhỏ, cho nên hắn ta nhất định không phải bạn của chúng ta!" Ngô Bình nheo mắt lại, xem ra người đến đã bị linh năng không chế, anh lập tức bấm tay, nhanh chóng bản ra một lưỡng linh năng vào chính giữa người người kia. Luồng linh năng này, có khả năng hóa đá cơ thể sống, quả nhiên động tác của người đó cứng đờ lại, sau đó, Ngô Bình nhân cơ hội ra tay, đánh vào ngực. hẳn ta một cái. “Phụt!" Một tiếng trầm vang, người nọ bị đánh bay, trong miệng lại không phun ra máu tươi, mà đồng tử trong hai mắt lại biến thành hình chữ thập, sau đó hẳn ta lại nở nụ cười quỷ dị, khom lưng, hai tay chống xuống đất, rồi đẩy chân ra, đột nhiên lao thẳng đến Ngô Bình.