Ngô Bình duỗi tay ra bất, lập tức một con tiên hạc đang bay trên trời bị hút vào trong tay của anh, anh dùng một tay bóp nát đầu tiên hạc, con tiên hạc này lập tức tận số. Sau đó, anh đút cho nó viên Trùng Sinh Đan, thuốc bắt đầu có hiệu lực, đầu của con tiên hạc nhanh chóng hồi phục như lúc ban đầu, sau đó nó duỗi cánh, bay đi như chạy trốn. Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ, lần lượt bỏ tiền ra mua đan dược. Vẽ giá cả, thượng phẩm Trùng Sinh Đan có giá một trăm tỷ, thượng thượng phẩm trùng sinh đan có giá một trăm năm mươi tỷ đạo tôn tệ. Đối với mọi người mà nói, thứ này chính là vật bảo mệnh, cho nên, bọn họ có tiền nên lập tức mua hai viên, không đủ tiền cũng phải mua hai viên! Sau khi bán đan dược xong, Ngô Bình kiếm được một khoản nhỏ, sau đó lập tức đưa số tiền này cho Tử Trần, để cho cô tiếp tục mua sắm các loại thương phẩm. Thời gian trôi qua quá nhanh, rất nhanh đã đến ngày hôm sau, đã đến thời gian tiến vào mảnh vỡ của cổ kỷ nguyên. Đích thân Vô Thủy Thiên Tôn đưa mười người bọn họ đến chỗ sâu bên trong vũ trụ, nơi này là góc của vũ trụ, xung quanh hoàn toàn tối đen, ở nơi này thậm chí còn không có khái niệm thời gian và không gian, cũng chỉ có cường giả Tê Thiên Cảnh như Vô Thủy Thiên Tôn mới có thể đi vào nơi này. Ở trong bóng tối vô tận này, phía trước có một mảnh vỡ cực lớn, còn lớn hơn mấy vạn lần so với hằng tỉnh, nhưng nó lại không sáng lên, chỉ có đến gần mới có thể phát hiện ra nó. Bây giờ, Ngô Bình mới phát hiện ra ở phía xa còn có mấy nhóm tu sĩ, trông dáng vẻ của bọn họ thì hẳn là đội thám hiểm do Tây Thiên Đình phái đến. Võ Thủy Thiên Tôn nói: “Mảnh vỡ kỷ nguyên này cực kỳ không ổn định, chỉ có tu sĩ từ Hỗn Độn Lục Cảnh đổ lên mới có thể tiến vào. Các ngươi đều là thiên tài đại diện cho người của Nhân tộc, hy vọng các người có thể có được thu hoạch!” Nói xong, ông duỗi tay ra, bên trong mảnh vỡ đen nhánh kia lập tức xuất hiện một khu vực bị chìm xuống, tạo thành một cái động đen nhánh. Ngô Bình không hề do dự, là người đầu tiên đi vào, chín người còn lại cũng lập tức theo sát anh. Mấy người bọn họ vừa tiến vào, Vô Thủy Thiên Tôn lập tức thu tay lại, ông lẩm bẩm nói: "Hy vọng đám người của Huyền Bắc có thể bình an trở về”
Sau khi mười người tiến vào bên trong động đen, bọn họ liên tục rơi xuống, không biết đã qua bao lâu, bọn họ cảm nhận được trọng lực cực lớn, sau đó đều ngã mạnh xuống đất! “Ầm!" Hai chân Ngô Bình chấm đất, đầu gối hơi cong xuống để hóa giải lực rơi. Những người còn lại đều không có năng lực của anh, chín người bọn họ lục tục nện xuống mặt đất, trong đó có một người ngã xuống gãy cả hai chân, còn có một người ngã bể đầu. Bạch Chỉ Dung cũng ở trong số đó, trông dáng vẻ hình như là đầu chạm đất, trong nháy mắt, Ngô Bình đi nhanh đến bên dưới, duỗi tay đỡ lấy cô. “Ầm!" Trong khoảnh khắc anh tiếp được Bạch Chỉ Dung, Huyền Thiết lập tức rơi ở bên cạnh, hẳn ngã xuống đến mức mũi miệng toàn là máu. Phải biết là hắn chính là người chuyên về võ đạo, cơ thể mạnh hơn người bình thường rất nhiều lần, vậy mà cũng bị thương. Bạch Chỉ Dung duyên dáng gọi to một tiếng, sau đó cảm kích nhìn Ngô Bình: “Cảm ơn Lý công tử”. Ngô Bình đặt cô xuống, sau đó lấy đan dược chữa thương phân phát cho mọi người. Mười người, ngoại trừ anh và Bạch Chỉ Dung thì dường như đều có thương tích trên người. Những đan dược chữa thương đó đều do anh đặc chế, hiệu quả rất tốt. Sau khi ăn xong không bao lâu, tất cả bọn họ đều khôi phục. Trong khi Ngô Bình chờ cho những người khác khôi phục thì anh quan sát cảnh vật xung quanh. Đây là một thế giới kỳ quái, trong không trung là tro đỏ, trên mặt đất đều là nham thạch và đá màu đỏ như tro dày nửa thước, đi một bước là bụi đất bay tứ tung. Ở nơi này cũng có không khí, nhưng thành phần trong không khí khác hoàn toàn so với Thiên Giới hoặc thế tục, trong không khí có độc. Nhiệt độ cũng tương đối cao, đại khái khoảng hơn hai trăm độ. Hơn nữa, ở khu vực của bọn họ, trọng lực rất mạnh, còn mạnh hơn gấp mấy ngàn lần so với Thiên Giới, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho tám người khác ngã bị thương. Sau khi khôi phục, Bạch Chỉ Dung hỏi: “Công tử, tiếp theo chúng ta nên đi bên nào? Thế giới này trông cực kỳ rộng lớn, chỉ sợ chúng ta khó lòng đụng mặt được đội thám hiểm của Tây Thiên Đình". Ngô Bình: “Bọn họ không quan trọng. Nơi này cực kỳ quỷ dị, trong không khí có độc, trong đống tro bụi đó cũng có độc, mọi người cần cẩn thận, nín thở". Nói xong, lại ném cho mỗi người một viên giải độc đan.
Lúc này, ở phía xa truyền đến âm thanh kỳ quái, sau nghi nghe được âm thanh đó, tất cả mọi người đều nảy sinh lòng hiếu kỳ, muốn đi qua đó tìm tòi cho rõ ràng. “Âm thanh có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của chúng ta”. Bạch Chỉ Dung đột nhiên lên tiếng: “Hướng của âm thanh chắc chắn có bẫy!” Giọng điệu trong lời nói của cô vô cùng khẳng định, dường như có được một năng lực nào đó. Ngô Bình nhìn mấy người bọn họ một cái, nói “Các người chờ ở đây, tôi đi qua bên đó nhìn thử” Bạch Chỉ Dung lập tức nói: “Đừng đi!” Ngô Bình cười nói: “Ở nơi có bẫy thì chắc chắn có sinh vật. Sinh vật bên trong mảnh vỡ cổ kỷ nguyên trông như thế nào, cô không định đi nhìn thử sao?” Bạch Chỉ Dung: "Như vậy nguy hiểm quá”. Ngô Bình: “Nơi mà chúng ta tiến vào vốn dĩ đã ngập tràn nguy hiểm”. Anh không hề nhiều lời, sau đó lập tức bay đi theo hướng của âm thanh. Thấy Ngô Bình còn có thể bay được ở chỗ này, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nối. Phải biết là ngay vừa khi đến chỗ này, bọn họ đã biết bản thân không có khả năng bay lên được, bởi vì chỗ này là bên trong mảnh vỡ của kỷ nguyên cổ, không hề tồn tại trật tự như ở kỷ nguyên đại đạo của bọn họ. Ngô Bình có thể bay được, là bởi vì anh không bay bằng đạo pháp, mà là dựa vào sức mạnh cấm kỵ Trong cơ thể anh có Cấm Kỵ tối cao, nó tương đương với Thánh Hoàng, dùng nó cho việc bay dễ dàng như trở bàn tay. Sau khi bay được chừng mấy chục dặm, Ngô Bình giảm tốc độ lại. Anh nhìn thấy một cái hố sâu cực lớn màu xám bạc, có vô số xúc tu màu bạc đang sáng lên, mấy cái xúc tu đó dài đến mấy trắm mét, bay múa ở trong không trung. Bên trên mỗi cái xúc tu đều có một con mắt to bằng nắm tay. Ngay lập tức, con mắt đó phát hiện ra Ngô Bình, vô số xúc tu kia lập tức chuyển hướng xông, đến chỗ anh, giống như mãnh thú nhìn thấy được con mồi béo bở. Ngô Bình không nhúc nhích, chờ đến khi một cái xúc tu cuốn lấy chân của anh, anh mới dùng kiếm chém đứt cái xúc tu, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau.
Cái xúc tu kia vẫn còn ở trên chân của anh, vặn vẹo không ngừng. Anh cầm cái xúc tu lên quan sát, phát hiện thứ này không hề giống với sinh vật mà anh biết, nó hoàn toàn được cấu tạo từ vật chất vô cơ, trong đó bao gồm cả kim loại. Thế nhưng, ở trong cơ thể nó chứa đựng một loại năng lượng kỳ dị nào đó, năng lượng này tương tự như mạng lưới thần kinh của con người. “Thú vị Hai mắt Ngô Bình sáng lên: "Nếu có thể nắm giữ được loại năng lượng này, vậy thì có thể chế tạo được con rối chiến sĩ còn linh hoạt hơn cả nhân loại” Sau đó, anh thử rút luồng năng lượng này ra. Lúc này lập tức thấy được diệu dụng của cấm kỵ, cấm kỵ có thể cắn nuốt và luyện hóa các loại năng lượng! Tay phải của anh cào vào trong không trung, trên xúc tu bay ra một luồng năng lượng trong dạng tia chớp, nó rơi vào lòng bàn tay của anh. Sau đó, xúc tu hóa thành một vật cứng màu xám trắng, đáp xuống ở dưới đất Một luồng năng lượng như vậy lại vô cùng cứng cỏi, độ khó để luyện hóa được cực cao. Thế nhưng, anh phát hiện trong cái thứ này lại khá có phần tương đồng với sức mạnh của Cửu Trọng Thiên. Năng lượng bên trong Cửu Trọng Thiên là năng lượng cao cấp nhất bên trong kỷ nguyên, thậm chí còn cao cấp hơn cả năng lượng ở dạng tia chớp này một chút. Vì thế, anh thử dùng Thiên Anh để hấp thu và luyện hóa nó. Thiên Anh vươn bàn tay ra, chỉ nhấn một cái, năng lượng tia chớp kia lập tức hóa thành một lưỡng điện, tiến vào bên trong cơ thể thiên anh. Hình như luồng năng lượng này vô cùng thích Thiên Anh, nó lập tức ngoan ngoãn, cực kỳ thuận theo. Thấy có hiệu quả, anh lập tức bay thẳng vào bên trong hố sâu, vô số xúc tu vung về phía anh, bị anh chặt đứt từng cái một, sau đó ôm mấy chục cái xúc tu rời đi, tiếp tục hấp thu năng lượng tia chớp ở bên trong nó. Đối với loại năng lượng ở dạng tia chớp này, Ngô Bình gọi nó là Linh Năng. Dựa theo lý giải của anh, thì năng lượng này có thể ban linh hồn cho vật chất, làm cho thứ vật chất chưa từng có sinh mệnh chuyển hóa thành vật có sự sống. Sau năm lần bảy lượt, trước sau chém hơn một ngàn cái xúc tua, Linh Năng được hấp thụ càng ngày. càng nhiều, cuối cùng hóa thành một quả cầu to bằng năm tay, tồn tại trong não của Thiên Anh,
Lúc này, anh duỗi tay ra, mấy ngàn cái xúc tu cứng đờ trên mặt đất bỗng nhiên sống lại, phát ra ánh sáng bạc, con mắt trên đó lại mớ ra một lần nữa! Ngô Bình lập tức cảm thấy những xúc tu đó dường như đã trở thành một bộ phận bên trong cơ thể của anh, những thứ mà mắt của chúng thấy được đều xuất hiên trực tiếp bên tronh đầu anh!