Ngô Bình: “Chuyện này liên quan đến số mệnh Cổ Thẩn, các ngươi cần phải làm việc theo mệnh lệnh”.
Anh vừa dứt lời đã vung tay lên, một trăm hạt Cổ Thần Lộ lập tức bay ra.
Đám người vừa thấy Thần Lộ giật mình, vội vàng bái lạy.
Ngô Bình: “Sau bảy ngày, ta sẽ lại đến đây”. Dứt lời, Anh dẫn Y Mị bay lên không.
Đám tế tỉ mặc đồ đỏ nhìn nhau nhưng vội vàng đến gặp Đại tế tỉ và Quốc vương để báo cáo,
Ngô Bình với Y Mị vẫn chưa đi xa, họ tìm một nơi để thưởng thức đặc sản của địa phương.
Y Mị hỏi: "Ngài giả truyền ý chỉ của Nguyệt Thần như thế, Thiên Nguyệt Thần Quốc có nghe theo không?"
Ngô Bình cũng không dự đoán trước được, nói: “Ta không biết, cứ để thử xem đã. Nếu không thành công thì quay về thống trị Thiên Nguyệt Thần Quốc rồi tìm một người biết nghe lời làm Quốc vương là xong”.
Y Mị nhoẻn môi cười: "Tuy Thần Quyền rất ca quý, nhưng những người chỉ hám lợi này chưa chắc đã chịu nghe lời ngươi”.
Hai người cùng nhau vào một ngôi miếu Nguyệt Thần cùng một ngày, Miếu thờ được xây dựng giống như các loại bình thường, nên vào buổi tối không ai để ý đến. Ngô Bình và Y Mị ở chung cũng không bị làm phiền.
Ngô Bình vẫn ngồi xếp bằng điều khí tức ở Nguyệt Thần, nhưng bất ngờ anh cảm thấy hình như Nguyệt Thần truyền âm đến. Vì thế anh mở mắt lập tức nhìn thấy Nguyệt Thần xuất hiện trước mắt, người đang bay lơ lửng trên Thần đàn đối diện với anh.
Lúc này Y Mị vẫn đang ngồi, nàng ấy không phát hiện gì cả.
Ngô Bình hơi giật mình, vội vàng đứng lên hành lễ: "Tham kiến Nguyệt Thần!"
Nguyệt Thần cười mỉm nói: “Ta đã tìm kiếm vài người bầu bạn trong cuộc đời này cũng không có quá nhiều tuổi, nhưng vẫn không tìm được người phủ hợp. Hôm nay, ta thấy ngươi ở đây cũng xem như đã đạt được mong ước rồi”.
Ngô Bình ngơ ngác, vị Nguyệt Thần này vẫn luôn Tìm bạn trai à?
Anh hỏi: "Sao Nguyệt Thần phải tìm người bầu bạn?”
Nguyệt Thần cười nói: "Thần cần có con nối dòng vì Thần cũng sẽ yếu đi theo thời gian, họ căn những những đời sau mạnh mẽ để giữ mãi năng lực của dòng tộc từ Thần. Huyết mạch của ngươi có thể bù trừ cho huyết mạch của ta, nên làm người bầu bạn rất tốt”
Ngô Bình: “Sao ngài không chọn người trong Thần tộc?”
Nguyệt Thần lắc đầu: “Thần tộc thuộc một phần các Thần hệ, nên huyết mạch của họ đã cổ xưa quá rồi, không có sức sống nên ta không chọn được”.
Ngô Bình chớp mắt chuyển chủ đẽ: “Trước đây, ta nhận được ấn ký của Nguyệt Thần, là màu đó. Nhưng sao bây giờ ấn ký lại là màu tím rồi?”
Nguyệt Thần: “Lúc ngươi vào Thần miếu đầu tiên, ta vẫn chỉ là Cổ Thần Ngũ giai. Mà bây giờ ấn ký mà ngươi lấy được, cũng chính là sức mạnh của ta bây giờ.“
Ngô Bình: “Thế Cổ Thần cao nhất bao nhiêu giai vậy Nguyệt Thần? Bây giờ, ngài đã là Cổ Thần bao nhiêu giai rồi?"
Nguyệt Thần trả lời: “Cổ Thần có chín cấp, hiện giờ ta đã đến Thất Giai. Ta muốn thăng cấp lên cấp tám nên phải có một đứa bé để kéo dài huyết mạch của mình. Đời sau mạnh mẽ sẽ giúp cho sức mạnh của ta tăng lên".
“Cổ Thần có chín cấp à?” Ngô Bình hiếu kỳ hỏi vì sao?
Nguyệt Thần lắc đầu: “Chỉ có ba vị là Cổ Thần Bát tạnh hơn ta. Còn Cổ Thần Cửu Giai là Thần Chí Cao, hiện tại vẫn chưa xuất hiện”.
Ngô Bình: “Ta nghe nói Thần tộc là dòng sinh linh sinh ra sớm nhất trên Thánh Cổ Đại Lục, có được sức mạnh thôn phệ vạn tộc, hấp thụ ưu điểm và năng lực của họ. Nguyệt Thần không muốn nuốt chửng ta đấy chứ"
Nguyệt Thần nghe thế bật cười "khanh khách” nhìn Ngô Bình hỏi: “Nếu ta muốn ăn ngươi, ngươi thấy ta nói xàm với ngươi nhiều thế làm gì?”
Ngô Bình thở dài nhẹ nhõm nói: “Thần tộc hấp thụ ưu điểm của vạn tộc, nếu thế nên là tộc mạnh nhất, không có tộc nào chống lại Thần tộc mới đúng chứ!”
Nguyệt Thần im lặng một lúc lại nói: “Bởi vì Thần tộc tham lam quá, họ thèm thôn phệ tất cả mỗi chủng tộc, nhưng mà thôn phệ quá nhiều lại là chuyện xấu. Ví dụ như Nhân tộc của các ngươi, có khả năng học hỏi rất nhanh rồi sau đó cố gắng rèn dũa mới thăng cấp lên được. Mà Thần tộc phải học một trăm loại khác nhau, một ngàn loại đó đã không thể học kỹ hết tất cả rồi, vì thế cũng không thể nào tăng cao trình độ của mình lên được”.
Nàng ta lại bổ sung: “Nhân tộc của các ngươi cũng rất hay, họ luôn dốc hết sức trên con đường tu hành, mỗi thời đại đều sẽ có những người thất bại rồi chết đi nhưng thời đại sau có thể rút kinh nghiệm và thay đổi rồi liên tục thăng tiến. Cho đến bây giờ, trong Nhân tộc đã sinh ra Thánh Hoàng có thể sánh vai với Cổ Thần được rồi”.
Ngô Bình: “Nguyệt Thần là Cổ Thần Thất Giai chắc đã đạt đến Tẽ Thiên Cảnh rồi đúng không?”
Nguyệt Thần: "Ở chỗ ngươi đã có người bước vào Tê Thiên Cảnh rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Có rất nhiều rồi, hiện tại Nhân tộc có ba người”
Nguyệt Thần gật đầu: “Năng lực của Nhân tộc đúng thật rất mạnh như dự đoán! Theo lời của ngươi, chắc sức mạnh của ta cũng tương đương với Tê Thiên Tam Cảnh đấy”.
Ngô Bình sợ hãi thốt lên: “Thế Thần tộc còn cho phép Nhân tộc mạnh lên như thế để làm gì?”
Nguyệt Thần bật cười: "Ngươi đến Tê Thiên Cảnh rồi sẽ hiểu, trong cảnh giới này vạn vật với sinh linh đều bình đẳng. Không có ai thiên vị Thần tộc, cũng không ai chèn ép Nhân tộc. Những kẻ dám chèn ép Nhân tộc đều là một vài tên Thần cấp thấp. Người Tề Thiên Cảnh đều là trăm sông đổ vẽ một biển, dù hắn ta từng ở trong tộc mạnh nhất, nhưng cuối cùng vẫn phải theo luật thường ngoan ngoan chấp nhận bình đẳng”.
Ngô Bình cười khỏi: “Ta sợ là không đồng ý được yêu cầu của Nguyệt Thần..”.
“Ngươi không căn đồng ý”. Nguyệt Thần nói dứt câu đã vươn tay ngọc ra ôm chặt Ngô Bình. Hai người lập tức biến mất.
Vài giây sau, Ngô Bình mở bừng mắt. Vừa rồi anh đã mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ anh và Nguyệt Thần lập gia định còn có rất nhiều Cổ Thần tham gia hôn lễ và đến chúc phúc cho họ. Anh uống rượu rồi cùng động phòng với Nguyệt Thần, còn chuyện sau đó xây ra thế nào anh đều không nhớ rõ.
Ngô Bình ngạc nhiên nhìn Nguyệt Thần Như đang đứng cách đó một dặm yên lặng, nàng vẫn chưa thay đổi thành Nguyệt Thần. Nhưng mơ chân thật quá, anh vẫn còn đang có rất nhiều câu hỏi trong mơ.
Đúng lúc này tất cả người Thiên Nguyệt Thần quốc đều có chung một giấc mơ, trong mơ họ thấy Nguyệt Thần lập gia đình và gả cho một Nhân loại, mà người kia tự xưng là Đông Vương.
Chuyện khiến mọi người bất ngờ là Nguyệt Thần nép vào lòng người đó như chìm nhỏ, làm nũng như một cô gái nhỏ xinh đẹp, quyến rũ mà đáng yêu. Cuối cùng họ còn thấy Nguyệt Thần và Đông Vương vào động phong.£
Sau đó tất cả mọi người tỉnh giấc, họ sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài bẩm báo. Thoáng chốc, Quốc chủ với các cấp tế ti mời đến dự hội nghị đã đưa ra một ít điều lệ sau một đêm. Ví dụ như từ nay về sau, xưng Đông Vương là “Nguyệt quân”, ý chỉ là phu quân của Nguyệt Thần. Với lại tất cả các miếu Thần đều đặt một pho tượng Ngô Bình bên cạnh Nguyệt Thần, cùng, hưởng hương khói như nàng!
Ngô Bình cảm giác xung quanh có rất nhiều Đạo Thần Niệm nhìn mình lập tức thấy không ổn, mới gọi Y Mị quay về Đông Đô.
Nhưng tất cả mọi người nhớ rất rõ hình ảnh trong mơn, mà Thiên Nguyệt Thần Quốc biết thân phận củaanh. Vậy nên sau khi anh về không lâu, Thiên Nguyệt Thần quốc đã cử sứ giả đến mời Ngô Bình đến Thiên Nguyệt Thăn Quốc để đưa quyền hành lớn hơn Quốc chủ cho anh.
Ngô Bình từ chối không đi, bởi anh cảm thấy việc này rất quái dị. Nhưng Thiên Nguyệt Thần quốc rất nghe theo mệnh lệnh lúc trước của anh, lấy ra một phần ba Quốc khố chia cho anh. Kế từ đó, Thần Kim Quáng hợp thành một vùng lãnh thổ lớn thuộc về Đông Vương.
Không những thế, Thiên Nguyệt Thần quốc còn phái người đưa đến một tờ liệt kê các lễ vật, trên đó ghi đầy những các phần quà đã nhận, những món đồ này đều được chọn lọc tốt nhất do Thiên Nguyệt quốc sử dụng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!