Ngô Bình: “Ta không ngờ bản thân có thể thành công tế luyện pháp bảo Kỷ Nguyên”.
Khí linh: “Thập Đồ cũng là pháp bảo Cấm Kỵ, có được Nhị Tâng 10 Cấm. Tuy ngươi chỉ có Thập Nhị Trọng Cấm nhưng đủ để kích hoạt Thập Đồ rồi. Thập Đồ thuộc về Kỷ Nguyên trước kia, nó không hấp thụ được linh khí nhưng có thể hấp thụ được Cấm Kỵ lực. Vậy nên, tất cả đều là cơ duyên trời cho thôi. Đương nhiên ta là khí linh nên cũng mong ngươi có thể tế luyện Thập Đồ.
Ngô Bình: “Ta có thể phát huy được bao nhiêu uy lực của Thập Đồ đây?”
Thập Đồ: “Ngươi đang ở Thập Nhị Trọng Cấm, nên có thể phát huy không phẩy năm phần trăm của Thập Đồ. Sức mạnh không phẩy năm phần trăm này đủ để chém chết cường giả Tê Thiên. Nhưng mà, tu vi hiện giờ của ngươi chỉ sợ sẽ bỏ nửa mạng khi sử dụng nó, cho nên tốt nhất ngươi đừng thử”.
Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là, ta phải nhanh tăng tu vi lên rồi”.
Thập Đồ: “Nếu như ngươi đạt được Thập Ngũ Trọng Cấm, thì có thể thoải mái phát huy mười phần trăm lực sát thương của Thập Đồ rồi. Mặt khác, hiện tại Thập Đồ cần hấp thụ năng lượng”.
Ngô Bình giật mình nói: “Ta có một nơi”.
Dứt lời, anh ném Thập Đồ vào Cấm Kỵ môn. Trong Cấm Kỵ môn có linh khí Cấm Kỵ vô tận, Thập Đồ trong đó tham lam nuốt và hút lấy năng lượng.
Ngô Bình cất Thập Đồ rồi đi ra đại điện, bình tĩnh nói: “Xin lỗi gia chủ Chu gia, Thập Đồ đã bị ta tế luyện nên ta muốn cầm nó đi”.
Chu Toàn Phu rất sợ hãi, nhưng một lát sau chỉ cười nói: “Chuyện này là chuyện tốt thôi! Ít nhất, từ nay về sau công tử có thể phát huy được uy lực của pháp bảo Kỷ Nguyên rồi. Chỉ có một chuyện Chu thị muốn nhờ công tử, nếu sau này Chu thị gặp nạn cũng mong công tử có thể ra tay giúp đi”
Ngô Bình gật gù nói: “Ta đồng ý”.
Chu Toàn Phu mừng rỡ nói: “Đa tạ công tử!”
Nhưng vào lúc này một chưởng đen kịt khổng lồ bay từ xa đến, tốc độ của nó nhanh đến kinh hoàng, thoắt cái đến đến gần chỗ Ngô Bình và Chu Toàn Phu khi họ chưa kịp phản ứng.
Nhưng lúc này Ngô Bình đã nghịch chuyển thời gian, thoắt cái tốc độ của chưởng kia cũng chậm lại. Anh nhìn chưởng đen khổng lồ từ từ bay đến, chỉ là tốc độ chậm hơn mấy ngàn lần.
“Xem ra hai nhà kia muốn nhân lúc Chu Toàn Phu vẫn chưa sẵn sàng đấu, mà giết chết ông ta rồi”. Ngô Bình nghĩ thầm sau đó gọi Thập Đồ ra cầm trong tay.
Thập Đồ vừa xuất hiện, sát khí cao ngút trời bùng lên. Nếu chỉ sử dụng khí tức khủng bố của Thiên Đồ, Ngô Bình cũng không phải tốn quá nhiều thể năng.
Ngay tức thì, chưởng tay đen khổng lồ kia cứng lại. Thập Đồ là pháp bảo Kỷ Nguyên nên cao hơn một cảnh giới với Tê Thiên Cảnh, chứ đừng nói là chủ nhân của chưởng này chưa đến Tê Thiên Cảnh!
“Sao thế được!" Có một tiếng thét kinh sợ truyền từ xa đến.
Ngô Bình thu chiêu, lúc này Chu Toàn Phu mới phản ứng tức giận quát: “Cảnh Phùng Niên to gan lắm!
Một ánh sáng đen rơi xuống, tên này chúng là lão tổ Cảnh gia, Cảnh Phùng Niên. Ông ta nhìn chăm chú vào Thập Đồ mà Ngô Bình đang cầm nói: “Làm sao thế được! Nó là pháp bảo Kỷ Nguyên mà, sao lại bị ngươi luyện hóa rồi?”
Ngô Bình nhìn ông ta, rồi lạnh lùng nói: “Không có gì không thể hết! Tại Cảnh Phùng Niên ngươi ngu ngốc, thèm chết à?”
Cảnh Phùng Niên cúi đầu hỏi: “Tiểu nhân không muốn chết!”
Ngô Bình: “Không muốn chết, thì phải giữ thái độ trung thành với Chu gia! Ta sẽ để lại Huyết Chú trên cơ thể ngươi, sau này khi nào buồn buồn ta sẽ nghĩ giết ngươi!”
Vẻ mặt của Cảnh Phùng Niên liên tục thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thở dài thườn thượt nói: “Rõ!”
“Ngươi nhìn đủ chưa?” Ngô Bình lại nhìn vào không trung.
Một tên mặc đồ tím xuất hiện, tên này không ai khác chính là một gia chủ của nhà kia. Ông ta quỳ xuống trên mặt đất.
Ngô Bình: “Các ngươi đều có cơ hội đánh sâu vào Tề Thiên Cảnh, nhưng hành động ngày hôm nay tuy có khác nhau nhưng vẫn không không ngoan. Nó là Truyền Lệnh Phù, sau này nghe gọi lập tức có mặt!”
“Rõ.”. Mặc dù tu vi của hai tên này cao thật, nhưng không dám nói nhiều trước mặt Ngô Bình. Bởi vì thứ nhất anh đang cầm Thập Đồ, có năng lực tru sát bọn chúng. Thứ hai, vì Ngô Bình giữ Huyết Chú, đồng thời có thể diệt toàn bộ cao thủ trong tộc họ.
“Lui đi!"
Hai cao thủ đi rồi, Chu Toàn Phu lại muốn giao Huyết Chú cho Ngô Bình. Nhưng anh lại xua tay nói: “Ta không cần nó, ông giữ đi".
Thật ra Thập Đồ là tổ của nhà Chu gia, anh có thể kích hoạt Huyết Chú lúc nào tùy thích nên không cần niệm chú làm gì.
Lần này, Ngô Bình đã thu hoạch được rất lớn nên anh không ở lại nữa mà lập tức tạm biệt Chu Toàn Phu đến gặp Nguyên Thủy Đạo Tôn.
Nguyên Thủy Đạo Tôn đang bế quan nhưng ông để lại một hóa thân trong cung, chỉ là không thể nào đi ra thường xuyên được. Trước đây, người tống nhóm người Ngô Bình đến Triêu Thiên Phong cũng là hóa thân Đạo Tôn.
Anh nói cho hóa thân Nguyên Thủy Đạo Tôn nghe về Kinh Văn, trong đó kể về một ít nội dung của Tê Thiên Cảnh. Thật ra hồi trước kia việc tu hành Pháp môn Tề Thiên Cảnh cũng không đầy đủ.
Ngô Bình mất ba ngày mới nói hết nội dung, những nội dung này quá huyền ảo nên anh không thể nào dùng cách Thần Truyền được, nên chỉ có thể nói trực tiếp. Còn Nguyên Thủy Đạo Tôn hiểu được bao nhiêu, anh cũng không có cách nào nhúng tay vào.
Nguyên Thủy Đạo Tôn nghe xong mà say đắm như người được uống được vò rượu ngon ấm áp, sau đó ông biến mất tăm.
Ngô Bình đã đoán được nên không bất ngờ, anh chắc chắn sư tôn đang bế quan kia chắc chắn sẽ thăng chức lên Tê Thiên Cảnh!
Nguyên Thủy Đạo Tôn bế quan, Ngô Bình quay về Đệ Nhất Kiếm Tông, vừa hấp thụ và tiêu hóa các thu hoạch và kiến thức trong đoạn thời gian qua, vừa truyền thụ hết tâm pháp tu hành tiên đạo cho ba vị sư tôn Trầm Huyền Tông.
Hôm nay Ngô Bình đang tu luyện trong núi, đột nhiên một bóng người rơi xuống. Dáng vẻ người này trông rất chật vật, chẳng ai xa lạ chính là Trang Thái Hư.
Hắn ta vừa đáp đất thì Nhị Dũng đã hạ xuống, lập tức nói với Ngô Bình: “Thưa chủ nhân, tiểu nhân vẫn luôn đuổi giết tên này nhưng hẳn ta trốn thoát rất nhanh nên chưa thể giết được”.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi, dừng việc đuổi giết hắn ta đi”.
Trang Thái Hư thở phào nhẹ nhõm như vừa dở được gánh nặng, ngồi bệt dưới đất trừng Ngô Bình hỏi: “Còn ngươi! Sao ngươi bảo tượng gỗ này truy sát ta lâu như thế?”
Ngô Bình giải thích: “Ngươi không chết xem như cũng giỏi đấy, chuyện ngươi đòi giết ta vẫn chưa tính đâu”.
Trang Thái Hư hừ lạnh, đấm chân mình nói: “Mấy năm qua ta luôn chạy trối chết, nghe được rất nhiều tin tức. Hiện tại Thiên gia xuất hiện Thiên Đế, ngươi cảm thấy mình thoát được à? Con của Thiên Thắng Uy đã chết, chắc chắn tên đó sẽ không tha cho ngươi!”
Ngô Bình nói: “Hắn muốn giết thì cứ đến làm đi”.
Trang Thái Hư nhướng mày nói: “Hình như, ngươi tự tin lắm á."
Ngô Bình đá Trang Thái Hư một cú rồi nói: “Ngươi cút được rồi”.
Tranh Thái Hư nhíu mày nhưng vẫn ôm quyền nói với anh: “Đa tạ, sau này sẽ gặp lại”.
Đối phương đi rồi, Ngô Bình lại âm thầm niệm một đoạn chú. Sau đó, anh lấy cảm quan của Trang Thái Hư có thể thấy được những thứ tên đó nhìn và nghe thấy.
Lúc này, Trang Thái Hư đang phi độn rất nhanh thoắt cái đã đến Thiên gia, gặp mặt Thiên Thắng Úy.
Thiên gia xuất hiện Thiên Đế, nên Thiên Thắng Uy đã được phong là Thiên Vương, uy phong lẫm liệt. Thê thiếp của tên này thành bầy, con cháu cũng đông đảo, tuy có một đứa chết rồi nhưng cũng nhanh quên.
Trang Thái Hư chào Thiên Thắng Uy rồi nói: “Trang Thái Hư bái kiến Thiên Vương!”
Thiên Thẳng Uy bình tĩnh hỏi: “Sao ngươi đến đây?”. Trong điệu bộ, có thể đoán được tên này cũng nhận ra Trang Thái Hư.
Trang Thái Hư cười khổ nói: “Trước đây, ta nhận lệnh của phu nhân đi giết Lý Huyền Bắc. Nhưng ta lại không ngờ thực lực của hắn quá mạnh, thiếu điều đã bị hắn ta giết ngược”.
Thiên Thắng Uy cũng rất bất ngờ nói: “Ta biết chuyện này, nhưng ngươi không thành công làm ta rất bất ngờ”.
Trang Thái Hư nói: “Nhiệm vụ không thành, nhưng ta cũng tính đó là một cái công”.