Ba lá bùa đều phóng ra khí tức khủng bố mà anh không thể nào hiểu được, chỉ cần nhìn thoáng qua bảo kiếm cũng khiến toàn thân lạnh buốt, giống như linh hồn cũng bị đông cứng.
Anh hít một hơi thật sâu rồi vung tay lên, sau đó cất những món đồ kia, rồi xoay người đi ra ngoài.
ngoài cửa, Chu Như Thanh đã đợi mười ngày. Khi thấy Ngô Bình đi ra, nàng ấy nhẹ nhàng thở dài hỏi: “Lý đại ca có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình gật gù nói: “Có lẽ ta có cách chữa trị cho người tộc các ngươi”. Chu Như Thanh mừng rỡ nói: "Thật sao?”
Ngô Bình bảo Chu Như Thanh thả Đạo Anh ra để anh quan sát một lát, ngay sau đó anh cũng hiểu lý do từ đâu. Tổ tiên Chu gia không thuộc về Kỷ Nguyên này, thần hồn của ông ta đã để lại dấu ấn trong Kỷ Nguyên trước đó. Kỷ Nguyên này là trật tự của Thiên Đạo, nên có yếu tố loại bỏ của nó càng hiện rõ ràng hơn khi họ có được Đạo Anh. Vì thế dẫn đến nguyên nhân, tu sĩ Chu gia không cách nào tiếp tục tu luyện nữa, khi đã đột phá thì Đạo Anh sẽ bị hỏng mất hình!
Sau khi anh nhìn rõ điểm yếu của Đạo Anh, cũng bắt đầu lục lọi Điển Tích trong đầu cũng tìm được một cách xóa đi dấu ấn. Dấu ấn trên cơ thế Chu Như Thanh rất nhạt, anh xóa nó rất dễ dàng nhưng cần một chút thủ đoạn.
Ngô Bình sử dụng Cấm Ky lực, chưởng ra, Đạo Anh của Chu Như Thanh lập tức xuất hiện biếu cảm đau đớn, một lưỡng ánh sáng vàng bay từ mi tâm lên. Ánh sáng vàng lập tức hóa thành một vùng ánh sáng, quấn quanh lấy đầu ngón tay của Ngô Bình.
Ngô Bình bấm tay bản bay luồng ánh sáng vàng kia đĩ, ánh sáng vàng lập tức bị Trật Tự Thiên Đạo quấn lấy rồi bị quét lấy sạch sẽ.
Còn Chu Như Thanh đã cảm thấy cơ thế nhẹ nhàng hơn, Đạo Anh cũng không còn đau đớn nữa. Thậm chí, nàng ấy có cảm giác mình sắp đột phá, thăng chức lên Đạo Lục Cảnh!
“Thành công rồi, đa tạ Lý đại ca!”, Chu Như Thanh cúi thật thấp đầu với Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Chu cô nương còn biết nơi nào khác không?”
Chu Như Thanh lắc đầu: “Ta không có nhiều thông tin cho mấy việc này”.
Ngô Bình cười nói: “Thế về thôi".
Ngoài Triêu Thiên Phong, Ngô Bình sóng vai với Chu Như Thanh đi ra. Họ vừa xuất hiện, đã có vô số ánh Thần Niệm tập trung vào họ. Ngô Bình lạnh lùng kéo Chu Như Thanh rời đi.
Đột nhiên có ba bóng người bay đến, chắn đường đi của hai người. Người dẫn đầu là một tên trung niên cao lớn, gương mặt to bành như con hổ, con mắt hẹp dài cười ha hả nói: “Như Thanh tiểu thư thu hoạch được gì thế?”
Chu Như Thanh rất bình tĩnh hỏi lại: “Thu hoạch được gì chứ? Chu gia của ta đã cử người vào đây rất nhiều lần, mỗi lần đều tay không mà ra đó. Ta còn sống ra khỏi đó là tốt lắm rồi. Tại sao Cảnh Nhị lại ở đây?”
Người đàn ông hùng hổ tên “Cảnh Nhị” kia cười nói: "Ta lo lắng sự an toàn của Như Thanh tiểu thư nên vội vàng chạy đến đây kiểm tra xem, Như Thanh tiểu thư không sao là tốt rồi. Tại sao Cảnh nhị lai ở đây?
Dứt lời, hẳn ta lại hướng mắt nhìn Ngô Bình cười hỏi: “Các hạ là tiểu đồ đệ của Nguyên Thủy Đạo Tôn, Lý công tử sao?”
Ngô Bình cũng bình tính đáp: “Đúng thế”.
Cảnh Nhị cười “ha hả” nói: "Lão Nguyên Thủy Đạo Tôn kia đúng là tính toán chỉ li, ông ta để ngươi với Như Thanh tiểu thư cùng nhau vào Triêu Thiên Phong là muốn dùng kinh nghiệm điều tra Kỷ Nguyên địa của Chu Gia. Không biết, Lý công tử có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình nghe hẳn ta nói nhảm nhiều thế, cũng lơ đãng đáp: “Ta có thu hoạch được gì hay không, thì liên quan đếch gì đến ngươi?”
Gương mặt của Cảnh Nhị tối lại, lạnh lùng nói: “Mặc dù Lý công tử là đồ đệ của ông già Nguyên Thủy kia, nhưng thân phận đó chẳng tác dụng gì với Cảnh gia ta cả! Tiên đạo truyền thừa của Cảnh gia, còn nhiều hơn chính tông ông già Nguyên Thủy đó đấy!”
Ngô Bình: “Biến hộ cái, ta đây không có thời gian nói xàm”.
Cảnh Nhị tức giận định nói gì đó, Ngô Bình đã kéo Chu Như Thanh nghênh ngang rời đi. Cảnh Nhị muốn đuổi theo nhưng một người sau lưng hẳn đã lên tiếng, khuyên ngăn: “Thưa Nhị gia, chúng trốn không thoát đâu, chắc chắn là sẽ về Chu gia. Chúng ta cứ đến Chu gia, là gặp được chúng rồi”.
Cảnh Nhị gật gù nói: “Đi! Lần này Chu gia lại tay không về nhà, cũng đến lúc chúng ta lấy lại pháp bảo Kỷ Nguyên rồi! Không có món bảo bối đó, Chu gia cũng chẳng là cái gì cả”.
Ngô Bình với Chu Như Thanh bay được một đoạn cách xa đám người kia, nàng ấy mới hỏi: “Lý đại ca có thể xóa bỏ khuyết điểm của Chu gia của ta không? Chu gia ta sẽ báo đáp hậu hĩnh!”
“Đương nhiên có thể, đi thôi, về Chu gia của các ngươi trước đã”. Ngô Bình cười nói.
Chu Như Thanh mừng sẽ, lập tức cảm ơn liên tục.
Hai người phi độn gần nửa ngày đã đến một dãy núi khổng lồ trên không trung, phía dưới có rất nhiều tòa nhà to lớn, chúng đều thuộc sở hữu của Chu gia.
Chu Như Thanh dẫn Ngô Bình đáp xuống trước một cung điện, rồi chạy vào trong gõ chiếc chuông lớn. Nàng gõ chín lần, tiếng chuông du dương truyền ra một vạn dặm!
Ngay lập tức từ khắp các nơi cô vô số ánh sáng bay đến, tụ họp ở đại điện!
Trong đó có một ông già tóc trắng lớn tuổi bay đến trước, ông ta dùng chất giọng run rẩy hỏi Chu Như Thanh: “Như Thanh đã tìm được cách chữa trị rồi à?”
Quy định trong tộc, chỉ có người tìm được cách chữa trị khuyết điểm của. người trong tộc mới gõ chuông, còn nữa là phải gõ chín lần!
Chu Như Thanh gật đâu cái rụp nói: “Con tìm được rồi thưa đại gia gia! Vị này là Lý công tử, đồ đệ của Nguyên Thủy Đạo Tôn. Hắn có cách chữa trị!"
Lúc này đã có hơn một trăm người đến, ông già dẫn người cúi đầu thật thấp với Ngô Bình.
Ngô Bình vội nói: “Các vị không cần phải thế”.
Ông già này là tộc trưởng của Chu thị, tên Chu Toàn Phu. Ông ta chắp tay nói với Ngô Bình: “Đại ân đại đức của Lý công tử, Chu gia chúng ta sẽ không quên! Xin hỏi, khi nào ngài có thể giải trừ được khuyết điểm cho chúng ta?”
Ngô Bình: “Bây giờ luôn, các vị đứng gần lại chút rồi thả Đạo Anh ra”.
Người ở đâu đều ngưng tụ Đạo Anh rồi, thậm chí có một ít Đạo Anh đã rất yếu ớt. Chỉ cần ba đến mười năm nữa, những người này sẽ chết. Nguyên nhân này dẫn đến tuổi thọ con cháu Chu Gia không thể kéo dài được.
Mọi người nghe anh nói, lập tức đứng tụ lại, khoảng chừng hơn một trăm người. Ngô Bình sử dụng Cấm Kỵ lực rồi chưởng bàn tay Cấm Kỵ khổng lồ ra xuất hiện trên không trung giữa đại điên, sau đó anh đẩy mạnh chưởng đến.
Ngay lập tức, những dấu ấn trong Đạo Anh của họ đều bay mất. Chúng ngưng tụ thành một quả cầu màu vàng trong lòng bàn tay Cấm Kỵ khổng lồ.
Tuy dấu ấn này đến từ một Kỷ Nguyên khác, cũng bị Thiên Đạo Trật Tự của Kỷ Nguyên này loại trừ. Nhưng Ngô Bình đứng ở góc độ luyện đan, có thể thấy được những dấu ấn này là vật có thể sử dụng.
Vì thế anh dùng cái chai bỏ toàn bộ ánh sáng vàng này vào, cất kỹ.
Những người được giải dấu ấn lập tức đã thoải mái hơn, họ đều mang lòng biết ơn cảm tạ Ngô Bình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!