Hơn nữa, mỗi một lần trùng sinh, anh đều sẽ trở nên mạnh hơn. Chính Cấm Kỵ là thứ nghịch chuyển Thiên Đạo, trùng sinh chính là nghịch thiên! Cả một kiếp này, Đạo Anh của Ngô Bình giống như vừa trải qua một lần luân hồi, hiệu quả của Cửu Thế Thiên.
Kiêu Đan xuất hiện, tư chất của Đạo Anh tăng lên rất nhiều! Ngay sau đó, đạo phù văn thứ tư đánh xuống, uy lực lại tăng thêm một chút.
“Ầm!"
Bây giờ đây, Đạo Anh của Ngô Bình lại phân tách, nhưng Ngô Bình vẫn không đi chữa trị, từ từ chờ đạo phủ văn thứ tư. đánh xuống.
“Răng rắc!"
Cứ như thế, Kim Quang Phật Đà liên tục rơi xuống phủ văn, Đạo Anh của Ngô Bình bị phá hủy, rồi lại xây lại. Ban đầu, hai ba đạo phù văn là có thể đánh tan Đạo Anh, nhưng sau đó Đạo Anh đã dần trở nên mạnh hơn, cần bốn năm đạo phù văn mới có thể phá hủy được.
Sau khi trải qua chín lần diệt sinh, hiệu quả của Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan cuối cùng cũng được giải phóng hoàn toàn, lại thêm sức mạnh của Cấm Kỵ Trùng Sinh, khiến cho Đạo Anh của Ngô Bình mạnh mẽ hơn bao giờ hết! Bây giờ đây, Ngô Bình đã cảm giác được Đạo Anh đã trở nên thông thấu, trí tuệ và khả năng giác ngộ đều tăng lên rất nhiều.
Lúc này, một đạo phù văn cuối cùng trong Kim Quang bay đến, trong đầu của Ngô Bình vang lên một tiếng lớn, đột nhiên khai ngộ! Lúc này đây, anh đã thức tỉnh được phật tính mà ai cũng có, nhưng không phải ai cũng thu hoạch được! Sau khi giác ngộ, anh cười nhẹ, bái lạy Phật Đà thật sâu.
Diệu Âm vô cùng vui mừng, cười nói: “Chúc mừng thí chủ đã thức tỉnh phật tính!”
Sau đó, ở giữa mày tượng phật đà lại tỏa ra một luồng kim quang, bên trong kim quang là thông tin thiên lượng, tất cả thông tin mạnh mẽ tràn vào bên trong thức hải của Ngô Bình, đó chính là Phật Đà Thập Vạn Thần Thông! Phật tính của Ngô Bình đã thức tỉnh, anh mỉm cười, quan sát những thần thông đó, trông như những đường chỉ tay. Thế nhưng, qua một lát sau, anh có một ý tưởng, Thập Vạn Phật Đà Thần Thông, mười cửa thần thông hiện ra, hóa thành mười lưỡng phật quang, nổ mạnh bên trong thức hải của Ngô Bình mà mở ra.
Sức mạnh khổng lồ, đủ để tiêu diệt cường giả Hỗn Độn Cảnh, nhưng Ngô Bình lại bất động, giống như những thần thông này là bọt khí tan biến bên trong nước, không hề quan trọng.
Mười cửa thần thông được Ngô Bình lựa chọn hoàn toàn thuộc về hai mươi bốn Phật Môn Đại Thần Thông của phật đà, số lượng tuy không nhiều lầm, nhưng thật ra lại vô cùng diệu dụng, uy lực khó lường.
Sau khi có được thần thông, tượng phật đà hơi gật đầu với Ngô Bình, trên mặt nở nụ cười.
Trên gương mặt của Diệu Âm lộ ra vẻ vui mừng: “Chúc mừng thí chủ đã đạt được Phật Đà Thần Thông. Từ bây giờ trở đi, thí chủ có thể tiếp. nhận ủy thác của Phật môn”
Ngô Bình: “Bây giờ tôi có thể xem đồ à?”
Diệu Âm cười nói: "Đương nhiên là có thể”.
Vừa dứt lời, Diệu Âm vung tay lên, trước mặt Ngô Bình lập tức xuất hiện một bức họa thật dài không thấy được cuối. Bức họa nhanh chóng trải ra từ trái sang phải, bên trên đó vẽ các loại pháp bảo, nhiều không kể được.
Ngô Bình mỉm cười, bình tĩnh mà nhìn số bảo bối không thể đếm được này, anh cũng không chọn đến hoa mắt, mà là dựa vào tri thức và sức phán đoán của mình, chọn ra được món thích hợp.
Khoảng qua vài phút, anh bỗng nhiên chỉ vào một thứ ở trên bức họa, đó là một chuỗi Phật châu, tổng cộng có một trăm linh tám viên bảo châu, mỗi một viên bảo châu đều có khắc Phật văn cực nhỏ.
Ngay lập tức, Phật châu đang ở trong cuộn giấy lập tức chuyển sang thật, bay vào trong tay của Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Bảo bối tốt. Mỗi viên châu đều ẩn chứa uy lực cực kỳ to lớn”.
Diệu Âm nói: “Ánh mắt của thí chủ thật tốt, đây là Tam Kỷ Châu. Từ được làm từ xá lợi của các Cổ Phật trong ba kỷ nguyên mà thành, là một trong mười đại Phật bảo. Ở kỷ nguyên trước, phật đà từng ban cho Phật tử có ngộ tính nhất trong Phật môn. Sau này, vị Phật tử kia không phụ sự mong đợi của mọi người, bốn mươi tuổi đã có thể chứng được phật quả”.
Ngô Bình còn muốn lấy thêm vài món đồ, nhưng Diệu Âm lại cuộn bức họa lại, cười nói: “Thí chủ. Sau này mỗi lăn người hoàn thành một nhiệm vụ, là có thể lấy được một bảo bối từ bên trong Phật tàng. Đương nhiên, ba phần đại lễ của người cũng sẽ không thay đổi”
Ngô Bình lập tức trở nên tốt lên, anh gật đầu: "Vậy được. Nói tôi biết ba nhiệm vụ là cái gì đi”.
Diệu Âm: "Nhiệm vụ thứ nhất, là tu sửa một ngôi chùa,
quy mô của ngôi chùa giống hệt với Thiên Tự”.
Ngô Bình: “Chỉ đơn giản như vậy?”
Diệu Âm lắc đầu: “Không đơn giản. Việc tu sửa chùa, không phải là việc mà trời đất chấp nhận được, toàn bộ thiên địa đều sẽ làm khó làm dễ anh. Khi đó, không chỉ vận khí anh kém đi, mọi việc không được thuận lợi, còn sẽ nảy sinh tâm ma”.
Ngô Bình: “Cái đó thì không thành vấn đề".
Sau đó, anh xoay người đi ra ngoài, mà Diệu Âm hóa thân thành một hạt châu, bay vào trong tay Ngô Bình. Từ đây, Ngô Bình có thể giao lưu với Diệu Âm bằng cách này.
Ngô Bình đi xuyên qua kim quang, cửa lớn tự động mở ra, anh đi ra ngoài.
Anh ra ra vào vào, mất hết cả nửa ngày trời.
Trương Huyền Thanh ở bên ngoài đã nôn nóng chờ từ lúc sáng sớm, nhìn thấy anh còn sống bước ra, hai mắt lập tức sáng ngời: 'Lý công tử, tình hình bên trong thế nào?” Ngô Bình nhìn hẳn một cái, sau khi trải qua một chuyến này, anh đã hiểu rõ được tình huống bên trong, nếu như không phải anh có thủ đoạn phi thường, chỉ sợ đã vĩnh viễn không thể nào bước ra.
“Bên trong không có thứ gì, chỉ có một pho tượng Phật, nói tôi làm kiểm tra, tôi không đồng ý". Lời anh nói, trong giả có thật.
Trương Huyền Thanh trợn mắt, lại hỏi: "Có nguy hiểm gì không?”
Ngô Bình: “Kim quang bên ngoài có hơi rắc rối, người bình thường không có cách nào thích ứng được”.
Trương Huyền Thanh lập tức muốn đi vào bên trong, hẳn muốn đẩy cửa ra, nhưng đáng tiếc, cửa lớn đã đóng lại, hắn không thể đấy ra được.
Hắn nhìn về phía Ngô Bình, nói: "Lý công tử, có thể giúp tôi mở cánh cửa này ra được không?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: "Tôi khuyên anh không nên đi vào đó, anh vào trong đấy rồi chính là cửu tử nhất sinh. Một lượng lớn kim quang kia không phải là thứ anh có thể chịu được”
Trương Huyền Thanh hít sâu một hơi, nói: “Phú quý hiểm trung cầu, công tử không có thu hoạch gì, chưa chắc tôi cũng không có.
Mong công tử hỗ trợ!"
Lời hay không khuyên được kẻ đáng chết, thấy hắn kiên trì như thế, Ngô Bình cũng không nói gì, vung tay lên, cánh cửa lớn kia lập tức tự động mở ra.
Trương Huyền Thanh nói với Chu Như Thanh: “Cậu ở bên ngoài chờ, nếu như tôi không thể ra được, cậu cứ tiếp tục đưa Lý công tử đi thăm dò nơi khác!"
Chu Như Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Huyền Thanh đi vào, hẳn vừa mới tiến vào kim quang, thì cơ thể đã lập tức bốc cháy, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Thể chất của hẳn không thể so được với Ngô Bình, tràn đầy tạp chất, sau khi bị kim quang tẩy một lúc, lập tức trở nên vô cùng đau đớn.
Bên trong kim quang, Trương Huyền Thanh bị thiêu đến mức chỉ còn lại bộ xương và nội tạng cháy đen, nhưng hẳn vẫn đi vào bên trong. Chỉ là, kim quang này có thể kích phát nghiệp hỏa, nghiệp lực của Ngô Bình đã được tẩy sạch từ lâu, nhưng Trương Huyền Thanh lại là nghiệp lực quấn thân, chưa được vài bước đã hóa thành tro bụi.
Nhìn Trương Huyền Thanh bị đốt thành tro, Chu Nhược Thanh òa khóc, che mặt khóc nức nở.
Ngô Bình nhẹ nhàng thở dài, nói với Chu Như Thanh: “Hắn ta tội gì phải làm thế, biết rõ vô cùng nguy hiểm mà còn muốn vào thử”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!