“Nó là cái gì? Nó ở ngoài cơ thể của mình, chắc không phải là Thiên Thức đâu nhỉ?”, Ngô Bình thử sử dụng Thánh Thức của mình đến gần ánh sáng đó.
Khi Thánh Thức của anh tụ lại ở đó, lại phát hiện vị trí này có vô số tầng chắn ngăn cản anh. Anh nhướng mày, hóa Thánh Thức thành một người tí hon màu vàng, căm trường kiếm Nghiệp lực chém mạnh vào nó.
“Răng rắc!"
Giống như tiếng của thứ gì đó vỡ vụn, từng lớp màng chắn vỡ ra, một ánh sáng bạc bẳng vào giữa mi tâm của Ngô Bình.
“Răng rắc!"
Anh bị sét đánh trúng, thoát cái cả người tê rần Anh cảm giác tỉnh thần đã rời khỏi cơ thể, chỉ thoát chốc đi vào trong vũ trụ thấy được vô số đường ánh sao, vô số thời không và vô số Thiên Thể.
Nhưng dù sao năng lực của anh cũng có hạn, sau đó anh cảm nhận được một đợt suy yếu, ý thức lập tức quay về bản thể.
Anh mở mắt ra mới phát hiện trong thức hải của mình có thêm một ánh sáng thuần khiết màu trắng, nhưng trông vô cùng khác là và thần kỳ. Anh biết, ánh sáng trăng này chính là Thiên Thức. Anh thành công rồi!
Giọng nói của A Bạch vang lên: "Chúc mừng công tử đã trở thành tu sĩ đầu tiên tìm hiểu về Thiên Thức!”
Ngô Bình hỏi: "A Bạch có phần thưởng gì không?”
A Bạch: “Đứng thứ nhất trong lịch sử cửa ải thứ năm, nhận được 293 triệu điểm khen thưởng, nhận được pháp bảo mà Thiên Đế sử dụng hồi còn thanh niên, Trói Thần Tác”.
Cô ta vừa dứt lời, một dây thừng hai màu vàng bạc xuất hiện trong tay Ngô Bình.
Ngô Bình cất nó đi, nói: "Đến cửa thứ sáu”
.A Bạch: “Cửa thứ sáu, yêu cầu người chơi phải chiến đấu với Tạp Huyết Hoang, Tạp Huyết Hoang này có tên riêng là Huyết Lão. Huyết Lão dựa theo độ tỉnh khiết của Hoang huyết mạch chia làm hai bậc Huyết Lão, cấp độ mạnh nhất là Huyết Lão cấp chín. Ở đó, công tử bắt buộc phải liên tục đánh chết Huyết Lão, đánh chết Huyết Lão có cấp càng cao sẽ nhận được điểm khen thưởng càng cao. Nếu điểm khen thưởng vượt qua một trăm triệu, công tử có thể nhận được lời khen ngợi của Thiên Đế, vượt qua mười tỷ thì đạt được giải thưởng lớn của Thiên Đế. Đương nhiên, nếu công tử đạt vị trí cao nhất trong lịch sử thì có thể nhận được một pháp bảo của Thiên Đế, nó là Thất Chú Diệt Hõn Đăng”.
Ngô Binh nói: "Được!"
Sau một phút, anh đã bị truyền tống đến một cánh cửa lớn, sau lưng anh là có mấy chục nghìn tướng sĩ. Mỗi người chia ra đứng trên tường thành, tay cầm binh khí đang nhìn chăm chú vào đắng trước.
Ngô Bình nhìn theo ánh mắt của họ phát hiện dưới đầu thành, có rất nhiều quái vậy, chúng đều ngồi yên lặng ở đó giống như có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!