Phân thân vừa cử động, Ngô Bình lại dẫn càng nhiều pháp lực vào trong gân cốt. Quá trình này diễn ra khá giống với lúc pháp thân vừa di chuyển, chỉ khác mỗi việc đau đớn hơn thôi. Vả lại, chuyện này có nguy cơ sẽ làm xương vỡ vụn và cơ bắp cũng hòa tan, cũng may thể chất của anh khỏe mạnh nên mấy chuyện đó không xảy ra.
Khoảng hai canh giờ sau, mỗi một tế bào trong da thịt và gân cốt của Ngô Bình đã ngưng tụ ra một pháp cầu, chứng mình anh đã hoàn thành Pháp Thân Nhị Chuyển rồi!
Tiếp theo đây là Pháp Thân Tam Chuyển. Pháp Thân Tam Chuyển là quá trình phải dùng pháp lực luyện với nội tạng và máu, nên chắc chắn giai đoạn này sẽ càng thêm gian nan hơn. Ngô Bình mất năm canh giờ mới hoàn thành Pháp Thân 'Tam Chuyển, cũng may mọi thứ đều khá thuận lợi.
Anh muốn tiếp tục luyện Pháp Thân Tứ Chuyển, lại nghe tiếng kèn vang lên. Anh lập tức đi đến cửa chính phía đông của Đông Đô, đập vào mắt anh là Lý Thần Đồ đã dẫn theo một đám người đứng trên đầu thành nhìn về hướng đông từ lâu.
Ở hướng đông, một trận bùi mịt mù cuồn cuộn trỗi dậy cách đó hơn vài trăm dặm, đại quân dị tộc đang đến gần cửa đông này.
Lý Thần Đồ thấy Ngô Bình đến lập tức giải thích: “Cuối cùng bọn chúng đến rồi đấy! Thám Báo đến đây báo cáo lại rằng Tộc Xích Long đã điều động một trăm năm mươi vạn đại quân, người khổng lồ tộc điều động năm mươi vạn đại quân đến!”
Ngô Bình: “Thưa tiền bối, ta nguyện kề vai sát cánh cùng mọi người chiến đấu!"
Lý Thần Đồ gật gật đầu: “Tốt, cậu đã khá quen thuộc với mấy vũ khí kia rồi nên chuyện này giao cho ngươi sắp xếp!”
Ngô Bình lập tức sai người kéo năm nghìn Tiên Đạo Đại Pháo đặt ở trước cửa, trên tường thành. Tường thành có Đông Đô đã rất lâu đời, nơi này có bốn tầng pháo, mỗi cái pháo đều có thể đặt vào một cửa Tiên Đạo Đại Pháp.
Những Tiên Đạo Đại Pháo này đều có thể sử dụng tiền đại đạo hoặc Thánh thù để châm ngòi, mỗi phút có thể bắn một pháo.
Bên cạnh mỗi một cửa đại pháp có năm người phụ trách, mỗi người đều có một pháp khí và hai mươi Sát Phù do Ngô Bình phát cho!
Ngay lúc Ngô Băc chuẩn bị xong, Lý Thần Đồ cũng bay lên trời. Sau lưng ông ấy có mấy chục vạn Đại Thánh, Cổ Thánh, Thánh Nhân, Hiền Giả. Cửu Biến cường giả tạo thành một đại quân, kết thành Bát Quái Sát Trận!
Lý Thần Đồ mượn Ký Sinh Cấm Ky của Ngô Bình, lập tức liên kết nhóm người thành một. Dưới chân của ông ấy xuất hiện một cái bàn bát quái khổng lồ, vầng sáng tỏa ra vạn trượng. Cùng lúc đó, trong tay Lý Thần Đồ xuất hiện thêm một thanh bảo kiếm, kiếm này là bảo kiếm do Thánh Hoàng tặng cho ông ấy. Nó có tên là Trảm Thần!
Tốc độ của đại quân kẻ địch xâm chiếm rất nhanh, chẳng bao lâu đại quân năm mươi vạn người khổng lồ tộc đã dẫn đến dưới thành!
Ngô Bình nhìn thấy những người khổng lồ này đều cao hơn mười mét, tất cả đều cầm vũ khí hạng nặng. Vả lại, chúng còn khoác bộ giáp nặng, trông giống như một dòng lũ bằng sắt ào đến! Thêm vào đó người khổng lồ tộc cũng đã chiến thuật của mình, hơi thở của họ hợp làm một, ngưng tụ thành một cái khiên màu bạc cực to trước mặt, trên cái khiên đó lại bốc lên ngọn lửa màu trắng bạc!
Trong người khổng lồ tộc có một người cao hơn hai mươi mét, hắn ta đang khiêng một thanh đao dài, cười to khà khà, nói: “Cuối cùng Lý Thần Đồ nhà ngươi cũng lên được chức Chúa Tể rồi! Hôm nay, ngô muốn xem ngươi có thể thủ được Đông Đô không!”
Lý Thần Đồ cũng quen mặt với kẻ kia, ông ấy gẵn giọng nói: “Cổ Thiên Binh, nếu ngươi không muốn tộc người khổng lồ bị diệt sạch thì lui về ngay, ta có thể xem mọi chuyện chưa có gì xảy ra!”
Cổ Thiên Bình bật cười to ha hả, chế nhạo: “Lý Thần Đồ à, lần này ta đến đây còn cầm theo “Oanh Thiên Nhận” đao đấy. Năm đó, nó chém chết Chúa Tể Nhân Tộc các ngươi, làm thương đến cả Thánh Hoàng Nhân Tộc kia kìa. Không biết người đỡ được bao nhiêu nhát của Oanh Thiên Nhận đạo nhỉ?”
Lý Thần Đồ lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã muốn chết đến thế, thì đến đây!” “Ầm ầm!”
Ngay lập tức đại quân mấy chục vạn núp sau lưng ông ấy xuất hiện, ông ấy thúc giục Bát Quái Sát Trận, vô số sát ý nhanh chóng hội tụ vào trên Trảm Thần kiếm mà ông ấy đang cầm. Trường kiếm của ông ấy vừa vung lên, một đường sáng chói mắt sắc bén như một ngọn núi vững chãi chém mạnh về đoàn binh người khổng lồ!
Cổ Thiên Binh thấy thế cũng lập tức sử dụng trường đao đang cầm, nhưng chưa mượn sức mạnh của năm mươi vạn người khổng lồ. Hắn ta chỉ dùng sức mạnh của bản thân và sức mạnh chất chứa trong Oanh Thiên Nhận đao để đánh lại!
Cùng lúc đó, một đường sáng từ nhát chém của đao cũng nhằm vào giữa không trung đánh mạnh vào nhát chém của Ngô Bình.
“Răng rắc!”
Không trung vỡ vụn tạo thành một cái hang đen ngòm, nhát đao kia đang cọ sát bắn ra tia lửa ngày càng lùi lại và yếu đi, ngược lại nhát chém kia càng có uy lực tiếp tục chém thẳng vào tấm khiên màu bạc bên dưới! Trong một tiếng vang lên, tấm khiên màu bạc kia bị chém dập nát, mấy chục vạn người khổng lồ tộc cũng theo đó mà chết hơn một nửa!
Ngô Bình thấy cơ hội đã đến, lập tức gào lên: “Tất cả đại pháo nhắm chuẩn vào khu vực màu hồng, chuẩn bị... Bắn!”
Lúc này, anh rút ra Gương U Hoàng, một ánh sáng màu hồng xuất hiện trong đám quân địch. Ánh sáng màu hồng này chiếu đến đâu, người khổng lồ tộc lập tức yếu ớt, độ phòng ngự cũng giảm đi!
Ngay lập tức, năm ngàn cửa Đại Pháo đồng loạt bắn ra, nhắm thẳng vào trong vòng tròn của ánh sáng màu hồng đang chiếu rọi. Những chỗ này người tộc khổng lồ đã yếu rồi, hiện giờ bị năm ngàn cửa đại pháo đổ ập đến lập tức máu thịt bay tung tóe, khóc thét từng trận.
Sau khi bắn hết một vòng, hơn một vạn quân sĩ người khổng lồ bị ánh sáng màu hồng khoanh tròn đã chết hơn một nữa, còn tên nào không chết cũng bị thương nặng!
Thoáng chốc, toàn bộ quân đội người khổng lồ rơi vào rối loạn, các quân sĩ đứng xung quanh gần khu vực ánh sáng màu hồng vội vàng né đi, sợ bản thân bị ai đó liên lụy mấy nả.
Cổ Thiên Binh vừa ngạc nhiên vừa giận, hắn ta không ngờ đao Oanh Thiên Nhận của mình không thể đỡ được tấn công của Lý Thần Đồ. Hắn ta tức giận gầm lên, tấn công lại lần nữa!
Trong lúc để Tiên Đạo Đại Pháo nghỉ ngơi, Ngô Bình đã chuyển Gương U Hoàng đi, ánh sáng của kính rọi vào một khu vực khác của quân người khổng lồ. Quân đội trong vòng ánh sáng đó cũng yếu ớt đi, có một vài người khổng lồ không chịu nỗi mà mềm cả chân ngã ngồi trên mặt đất.
“Hỏa Long Phù, bắn!”
Ngay tức thì một vạn đường lửa bay lên không trung, hóa thành hai vạn con rồng lửa, những con rồng lửa này tự bay uốn lượn trong không trung rồi nhắm vào khu vực có ánh sáng màu hồng rọi xuống mà phun ra quả cầu lửa thiêu cháy đám quân người khổng lồ thành đống thịt nhão. Còn bọn chúng chỉ có cách hoảng sợ, kêu rên thảm thiết liên hồi.
“Kích Lôi Phù, bắn!”
Ngô Bình lại ra lệnh, 10 nghìn Kích Lôi Phù phát ra, mười mấy vạn đường sấm oanh tạc tạo thành một vòng tổn hại cho quân địch. Lúc này, một vạn quân người khổng lồ bị ánh sáng màu hồng bao phủ đã gần như cháy đen, còn lại vài người chưa chết cũng đã đánh mất sức chiến đấu.
Ngay sau đó, Ngô Bình lại di chuyển Gương U Hoàng lần thứ ba, ánh sáng kính chuyển đến khu vực khác. Anh lại lạnh lùng nói: “Phi Kiếm Phù, bắn!”
Số lượng Phi Kiếm Phù nhiều vô cỡ, họ không thiếu nên tướng sĩ thủ thành cũng là người cầm Phi Kiếm Phù nhiều nhất. Ngô Bình vừa ra lệnh, lập tức mười vạn đường sáng của kiếm phóng lên, rồi chỉa thẳng mũi vào trong khu vực màu hồng lao đến!
“Độc Hỏa Phù, bắn!”
Theo sau đó, lại có một vạn Đạo Độc Hỏa Phù rớt xuống. Độc Hỏa này chứa chất độc kịch tính nhất, nó chỉ cần thiêu trúng người nào, nạn nhân sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng, ngay cả xương cốt cũng có thể bị thiêu thành tro!
Qua hai đợt tấn công, khu vực chứa người khổng lồ đã sớm bị đánh thành máu thịt chia lìa rải rác khắp nơi, tả tơi thảm thiết không thể nào chết thêm được nữa, ngay cả một kẻ sống cũng không có!
Cổ Thiên Binh nhìn Nhân tộc tấn công ba đợt liên tục đã làm tổn thấy mấy vạn đại quân của tộc người khổng lồ, hắn ta vừa ngạc nhiên vừa giận dữ gầm lên: “Tộc Xích Long, chúng ta còn đang đợi cái gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!