Tiến vào Hỗn Độn giới, anh bắt đầu trải qua lôi kiếp. Lôi kiếp lần này không giống trước, nó là lôi kiếp Hỗn Độn, lôi vân Hỗn Độn đánh xuống từng chùm sét đáng sợ.
Lần đầu tiên, Ngô Bình bị bổ rách cả quần áo, da tróc thịt bong, máu chảy ròng ròng. Anh cắn răng, nuốt một tiên quả Hỗn Độn, tiếp tục chịu đựng.
Tia thứ 2, thứ 3 đánh xuống.
Dưới sự oanh tạc của sấm sét Hỗn Độn, dược lực của tiên quả phát huy tác dụng, thấm vào từng tế bào.
Anh bị bổ liên tục 7 lần rồi lôi kiếp mới biến mất, vết thương trên người Ngô Bình khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Hiện tại anh chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, lẩm bẩm trong mi “Xem ra nên trải qua đại thần kiếp và tiểu thần kiếp ở đây!”
Kế tiếp, Ngô Bình tu luyện trong Hỗn Độn giới, không. tới hai ngày, thần anh trong pháp thai đã trưởng thành, khác ở chỗ là thần anh của Ngô Bình là Cấm ky thần anh!
Lúc này, Ngô Bình cảm thấy thời cơ đã chín muồi, pháp thai toả hào quang, từ một chia thành hai, một bóng dáng to lớn vọt ra. Bóng dáng lao lên trời, biến thành thần anh khổng lồ cao 28 vạn trượng, che phủ cả bầu trời, hơi thở đáng sợ khiến sinh linh chung quanh đều run rẩy.
Một lát sau, Ngô Bình thu hồi thần anh, thần anh biến trở lại thành kích thước người thường, tới bên cạnh Ngô Bình.
Thần anh rất thích Hỗn Độn giới, không ngừng hấp. thu linh khí ở đây. Ngô Bình kinh ngạc phát hiện linh khí Hỗn Độn có thể thăng cấp cấm ky! Nói cách khác, anh không cần tu luyện chỉ cần ở đây mỗi ngày là cấm ky thần anh sẽ từ từ mạnh lên.
Lần nữa thăng cấp cảnh giới Thần Anh, thực lực của Ngô Bình đã tăng mạnh, từ căn nhà nhỏ, anh bắt đầu dò xét xung quanh, thậm chí tìm thấy không ít linh dược, tệ nhất cũng là linh dược cấp 12.
Bảy ngày sau, Ngô Bình rời khỏi Hỗn Độn giới.
Anh và người nhà bàn bạc, hỏi họ có bằng lòng xuống thế tục không. Dù sao trước kia gia đình họ cũng sinh hoạt ở Trái Đất, mà thế tục coi như 1 bản sao khác của Địa Cầu, sống ở đó cũng không xa lạ.
Sau khi bàn bạc, mọi người đều đồng ý xuống thế tục sống. Vì vậy, để chuẩn bị cho người nhà, Ngô Bình còn xuống thế tục một lần để thu xếp.
Thế tục, Thiên Tuân Nha Môn.
Ngô Bình cầm danh ngạch của mình tới, gặp quản lý của Thiên Tuần Nha Môn, là một người đàn ông trung niên để râu chữ bát, người này tên Dương Thái, gương mặt béo tròn, khi nói luôn cười ha ha.
Hiển nhiên ông ta đã nghe nói về Ngô Bình, lập tức cho người thu xếp giúp anh một chức vị nhàn rỗi. thật ra Ngô Bình cũng không cần địa vị gì, cái anh cần là đặc quyền của một thành viên Thiên Tuần Nha Môn. Nếu không có thân phận này, anh không thể hỏi tới những việc sau này của Giang Nam, chức Giang Nam Vương cũng phải đổi người. nhưng hiện tại, anh có thân phận ở Thiên Tuần Nha Môn thì có thể tục giữ chức vị Giang Nam Vương, còn có thể thu xếp thân phận dân bản xứ cho người nhà.
Dương Thái khách sáo cười nói: “Câu Ngô, nghe tiếng đã lâu, có tin đồn cậu là viện trưởng của viện đan đạo Nguyên Thuỷ Sơn à?”
Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy, sau này quản lý cần đan gì, tìm tôi là được!”
Dương Thái mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá! Không biết cậu Ngô có đan dược nâng cao tư chất không? Thằng con nhà tôi bất tài, tư chất bình thường, làm tôi sầu quá”
Với thân phận quản lý Thiên Tuần Nha Môn của Dương Thái, ông ta có thể tiếp xúc những nhân vật phi thường nên cũng có nhiều cách nâng cao tư chất cho con trai. Hiện tại ông ta tìm Ngô Bình tất nhiên là vì muốn kiếm một đan dược phi phàm, nâng tư chất lên thật cao.
Ngô Bình cười nói: “Tôi có một loại Thiên Kiêu Đan, chẳng hay quản lý Dương có hứng thú không?”
Dương Thái hiển nhiên từng nghe tên đan dược này: “Không biết phẩm chất thế nào?”
Ngô Bình: “Tuyệt phẩm!", Dương Thái sáng mắt: “Tuyệt phẩm sao? Tốt quá!", thật ra ông ta cũng đã mua Thiên Kiêu Đan nhưng phẩm chất chỉ đạt tới trung- thượng, kém xa tuyệt phẩm.
Ngô Bình đưa cho ông ta một viên đan dược, người này cảm ơn không ngừng.
Chào tạm biệt Dương Thái xong, Ngô Bình vào tỉnh phủ tìm Cổ Thanh Liên, nói rõ mục đích tới của mình.
Thấy dáng vẻ đã khác hoàn toàn của Ngô Bình, Cổ Thanh Liên có chút không quen: “Hoa ra anh đã phong ấn ký ức, rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình: “Một tu sĩ tiên giới, Thanh Liên, tôi tới tìm cô là muốn nhờ giúp một việc, tìm giúp tôi một căn nhà có sân rộng, diện tích mà hơn trăm người ở ấy. Một thời gian nữa, người nhà của tôi sẽ chuyển tới!”
Cổ Thanh Liên gật đầu: “Cái này không khó. Nửa năm trước tôi có mua sơn trang Bốn Mùa, định làm biệt viện của nhà họ Cổ, nếu anh cần thì tôi tặng cho anh!”
Ngô Bình cười: “Cám ơn!”
Cổ Thanh Liên: “Tôi và anh còn cần khách sáo gì nữa. Đi thôi, tôi dân anh đi tham quanI”
Hai người tới sơn trang Bốn Mùa, diện tích đúng là rất rộng, gấp đôi sơn trang Hoàng Long. Sơn trang này nửa trên núi, nửa là bình nguyên, còn có con sông trải dài, cảnh sắc khá đẹp.
Ngô Bình khá hài lòng, quyết định để nhà mình chuyển tới đây.
Kế tiếp, Ngô Bình tự mình chọn mua đồ gia dụng, tìm người cải tạo sơn trang. Cứ thế, anh bận rộn mấy ngày. mới đón người nhà tới được.
Thế tục là cuộc sống củi gạo mắm muối, đến đây rồi thì người lớn lẫn trẻ con đều thay quần áo, thích ứng cuộc sống của dân chúng bình thường.
Đã hơn một năm không thể ra cửa của Vạn Phúc. Thần Thổ, mấy đứa nhỏ ít khi có cơ hội ra ngoài, hiện đã có nên vui vẻ chạy đi thám hiểm.
Mấy năm nay Ngô Bình ít ở bên cạnh người thân nên dứt khoát ở nhà, làm bạn với vợ con. Buổi sáng dạo phố và Đường Tử Di, buổi chiều xem phim với Lý Mai.
Trong nháy mắt, anh đã ở nhà được nửa tháng. Dưới sự sắp xếp của anh, Liễu Kim Long trở thành Giang Nam Vương mới, đương nhiên người đời cũng biết anh là chỗ dựa của Liễu Kim Long.
Ngày này, Ngô Bình tới Vạn Kiếm Tiên giới, dù sao anh cũng là đệ tử quan trọng, vẫn cần phải lộ mặt.
Đệ Nhất Kiếm Tông nhờ có đệ tử Thái Hoàng giáo gia nhập cũng trở nên tươi sáng, ở Vạn Kiếm Tiên giới, tông môn trở thành môn phái lớn, ít có thế lực nào dám tới khiêu chiến.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!