Thời đó, Phương Lập cũng là một trưởng lão nghị sự. Nhưng mà sau đó đột nhiên mất tích, cả tông đều cử ra rất nhiều người điều tra. Đáng tiếc, họ vẫn không nhận lại kết quả gì.
Phương Lập nhẹ nhàng gật đầu, đảo mắt nhìn vài vị trưởng lão nghị sự nói: “Chúng ta đã lâu rồi không gặp nhỉ: u trưởng lão, Mã trưởng lão, Điều trưởng lão, Tôn trưởng lão!”
Mấy vị trưởng lão nghị sự nhìn thấy thế tưởng mình đang mơ hỏi: “Mấy năm qua, ông đã đi đâu đấy Phương trưởng lão?”
Phương Lập dừng ánh nhìn Phương Tất Viễn, nghiến răng nói: “Thời đó ta sắp đột phá, nhưng tất cả bị Phương Tất Viễn là em họ của ta làm hại đến mức thân tử đạo tiêu. Cũng may ta còn may mắn có cơ duyên tình cờ bước vào Tiên giới, chứ không đã là người chết từ lâu rồi!"
Phương Tất Viễn nhìn Phương Lập giật mình, vẻ mặt cũng trắng bệch đến xấu xí. Vài giây sau đó, hắn ta mới thốt lên chất giọng âm u của mình: “Ông có gì để chứng minh, bản thân là Phương Lập không?”
Phương Lập nghe thế chẳng chút hốt hoảng, nói: “Muốn ta chứng minh thân phận thì quá dễ”.
Ông ta chỉ vào cây cột trong điện nói: “Ta đã sai người sơn cây cột này, bên trên có một hàng chữ do trẻ con viết. Đó là tác phẩm do cháu trai của Mã trưởng lão tạo nên”.
Mã trưởng lão là một ông lão râu bạc trắng, nhưng hình như ông ta cũng không biết có chuyện này. Vì vậy, sau khi ông ta nghe Phương Lập nói xong vội vàng vung tay lên. Nước sơn trên cây cột cũng bong ra từng mảng, để lộ một hàng chữ.
Cháu trai của Mã trưởng lão đam mê thơ từ và rất thích viết chữ, vậy nên ông ta vừa liếc đã nhận ra ngay. Ông ta vừa thấy hàng chữ này, đã thốt lên: “Đây chính là tác phải mà cháu trai của ta đã để lại!”
Phương Lập lại nhìn vào một người khác: “Chắc Nam trưởng lão còn nhớ, hồi đó chúng ta cùng đuổi giết một cường giả dị tộc, rồi ta chắn cho ông một đao chứ?”
Nam trưởng lão là người có râu đen mặt tròn, đôi mắt to tròn. Ông ta nghe vậy lập tức gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nhất đao kia chém trúng vai trái của anh Phương, mà cũng may có bảo giáp hộ thân nên không nặng lắm”.
Phương lập lại nhìn Tôn trưởng lão nói: “Ngày con của Tôn trưởng thành thân, ta đã đưa lễ vật đến. Người ngoài không biết, nhưng chắc ông nhớ rõ nhỉ”.
'Tôn trưởng lão gật nhẹ đầu: “Đương nhiên”.
Phương Lập nói tiếp: “Đó là một quyển kiếm phổ, do †a nhận được bằng dịp tình cờ. Một vị cổ thánh sáng chế ra quyển sách này, uy lực vô cùng mạnh mẽ”.
Tôn trưởng lão lập tức trả lời: “Đúng vậ
Phương Tất Viễn hừ lạnh châm biếm: “Chỉ có mấy chuyện này thôi, không thể nào chứng minh ông là Phương Lập được. Có thể do ông đã hại chết Phương Lập, hút lấy ký ức của ông tal”
Phương Lập cười lạnh cãi lại: “Tuy có thể hút ký ức của người khác, nhưng dấu vết thần hồn không thể nào hấp thụ được. Tam Thánh Tông có hồn đèn của ta, cầm đèn đế đây!"
Tôn trưởng lão lập tức cử người đi làm: “Mau cầm hồn đen của Phương Lập trưởng lão đến đây!”
'Trong Tam Thánh Tông, cứ nhân vật nào quan trọng thì có một chén hồn đèn. Hồi đó, Phương Lập gặp chuyện nên hồn đèn đã có hiện tượng gần như sắp tắt trụi, nhưng nó vẫn đốt ánh sáng loe loét. Nếu hồn đèn gặp lại chủ nhân, nó có thể thắp lửa lên lần nữa, tuy vậy chỉ có người thật mới có thể giúp hồn đèn của bản thân bùng lửa lại.
Vẻ mặt của Phương Tất Viễn tái mét đi, biết vậy nhưng ông ta cũng không thể cản lại.