Ngô Bình gật đầu, cậu nhanh chóng nhìn lướt qua mấy phương thuốc một lần, sau đó thử luyện chế loại đan dược thứ nhất, loại này gọi là Tụ Bí Đan, có thể giúp tu sĩ nhẹ nhàng khống chế được bí lực cấp cao, là một loại đan dược cấp năm khá thường dùng, độ khó trong việc luyện chế cũng ở mức bình thường.
Ngô Bình chọn một lò luyện đan, sau đó rửa lò, đốt lửa, cho thêm thuốc, động tác liền mạch lưu loát. Qua khoảng 15-30 phút, lò đan mở ra, có bảy viên đan dược.
Dược lão cầm lấy đan dược vừa luyện xong, là đan dược thượng phẩm, vốn đã không tồi. Nhưng ông ấy cũng không vừa lòng mà nói: “Tiểu Bình, kỹ thuật luyện đan của con rất tốt, nhưng có một số chỗ có thể cải thiện thêm”. Ông ấy giải thích một cách tỉ mỉ, Ngô Bình cần thận cân nhắc.
Sau khi nghe xong lời của Dược lão, trong lòng Ngô Bình vô cùng bội phục, cậu cảm giác được trình độ luyện đan của Dược lão chắc chắn cao hơn cậu. Hơn nữa, ý nghĩa của việc luyện đan ở Thánh Cổ Đại Lục khác với Tiên Giới, mỗi một câu của ông ấy, đều có thể dẫn dắt Ngô Bình.
Ngô Bình nghe xong, lập tức dùng các biện pháp cải tiến để luyện chế ra lò Tụ Bí Đan thứ hai. Hiệu quả ngay lập tức, lò này luyện ra được tám viên đan dược, phẩm chất của đan dược cũng đã lên đến tuyệt phẩm!
Nhìn thấy Ngô Bình vẫn cần phải học hỏi nhiều hơn, thiên phú siêu phàm, Dược lão vô cùng vui vẻ. Tuy rằng ông ấy có rất nhiều tài năng, nhưng vẫn chưa thể tìm được truyền nhân. Dẫu sao việc luyện đan cũng cần có thiên phú, nếu không có thiên phú thì có cố gắng như thế nào cũng không thể được. Cho đến hôm nay, cuối cùng ông ấy cũng tìm một người có thể kế thừa được y bát của ông ấy!
Dược lão nhìn Ngô Bình, càng nhìn lại càng ưng, yêu cầu Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược khác, ông ấy không hề giữ lại thứ gì mà chỉ điểm toàn bộ, lấy một thân bản lĩnh ra dốc túi tương thụ.
Học sinh trong viện nhìn thấy Dược lão mang đến một người, đi vào rồi vẫn chưa hề đi ra thì đều không khỏi tò mò.
“Người đó là ai thế, nhìn quần áo của cậu ta không giống học sinh mới tới, chẳng lế Dược lão đã tìm được đồng tử luyện đan mới?”
“Không phải đồng tử luyện đan, tuổi cậu ta cũng không còn nhỏ nữa, có thể là tạp dịch”. Một học sinh khác nói ra phán đoán của mình.
Sau khi luyện chế mấy loại đan dược, Dược lão lấy ra vài quyển sách trong tàng thư, để Ngô Bình đọc. Những cuốn sách này vô cùng quý giá, là tổng kết tâm huyết của các đan dược sư, nếu Ngô Bình không phải đệ tử của Dược lão, căn bản không có khả năng chạm vào nó.
Nhìn đọc được một lúc, Ngô Bình nghĩ đến Liễu Mị và Thanh Ngưu, lập tức rời Vườn thuốc tìm bọn họ.
Thanh Ngưu và Liễu Mị đang đợi Ngô Bình ở một quán trọ. Nghe nói cậu trở thành đệ tử của Dược lão, Thanh Ngưu vô cùng hâm mộ, nói: “Đại danh của Dược lão vang vọng khắp các tộc. Cho dù ông ấy đi đến nơi nào, đều sẽ được người ta tôn trọng như khách quý”.
Tuy rằng Ngô Bình đã bái Dược lão làm sư phụ, nhưng cậu cũng không biết về Dược lão cho lắm, vì thế hỏi: “Anh Ngưu cũng biết Dược lão sao?”
Thanh Ngưu: “Có rất nhiều cường giả ở Thánh Cổ Đại Lục, nhưng nếu nói về chuyện luyện đan, mạnh nhất vẫn là Nhân Tộc. Còn người như Dược lão, chính là một tồn tại nghịch thiên. Đan dược mà ông ấy luyện chế, ngay cả những kẻ đứng đầu dị tộc cũng muốn mua”.
Lúc này Ngô Bình mới biết, sư phụ của mình lại nổi tiếng đến như thế.
Cậu hỏi Liễu Mị: “Liễu Mị, cô có kế hoạch gì không?”
Liễu Mị nói: “Tôi nghĩ, không biết với thành tích của mình có cơ hội vào được học viện hay không”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi đi nói với viện trưởng Trần một câu, chắc hẳn ông ấy sẽ đồng ý”.
Thanh Ngưu ngây dại, hỏi: “Công tử từng gặp viện trưởng Trần?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đã từng gặp, người cũng dễ nói chuyện”.